Thursday, June 30, 2011

Tôi Không Muốn Là Quả Phụ


Tôi không muốn là quả phụ.

Chiến tranh, nơi nào cũng vậy, chính nó tạo nên rất nhiều
       sự mất mát hư hao cho con người
Kẻ thì mất chồng, người thì mất cha, cha mẹ thì mất con,
       chia ly, đổ vỡ…
Điển hình tôi đã trải qua bao nhiêu tai nạn, mang thương
       tật không chính bản thân tôi mà những người thân cũng phải
        gánh chịu
Tôi muốn giới thiệu với các bạn bài viết của vợ tôi về phi
        vụ, tai nạn cuối cùng, một câu chuyện trở về từ cõi chết của      tôi xảy ra vào tháng 11 năm 1973 tại Đà Nẵng (SĐ1KQ)
Tại sao tôi gọi là phi vụ, tai nạn cuối cùng, vì nó khác với
      lần tai nạn đầu tiên và những lần kế tiếp, sau tai nạn đó tôi
không còn có cơ hội trở lại bay bổng mà bắt buộc phải từ giã vì
                   thời cuộc ngày 30 tháng 04 năm 1975…

PHẠM CÔNG KHANH
KHÓA 64 C
                                                                   
      Anh về với em như chim liền cánh như cây liền cành,
                   Như đò với sông, như nước xuôi ngược vào lòng biển xanh…

        Tiếng hát của một nam ca sĩ nào đó, vang lên từ một chiếc radio nhỏ trong phòng, tự nhiên làm lòng tôi lắng đọng những ưu tư lo sợ….phòng này được cấp phát tạm thời trong Cư xá Sĩ quan độc thân, phi trường Đà Nẵng.
        Sáng nay anh dậy đi bay như mọi ngày nhưng có vẻ hấp tấp và bồn chồn hơn mọi khi
     - Giấy tờ ra vào cổng anh đưa lại cho em để khi nào cần em có thể dùng..
        Kỳ cục chưa, tôi nghĩ :
      -Em không cần đâu, anh cứ giữ lấy, em đâu có việc gì mà phải đi ra vào cổng để cần đến giấy tờ này.
       Anh cằn nhằn
     - Thôi anh cứ để tất cả giấy tờ tùy thân của em vào túi áo bay của anh đây ( anh có một bộ áo bay treo trên cái móc áo sau cánh cửa).
       Tuy nhìn thấy tôi ngạc nhiên không đồng ý nhưng anh vẫn cứ để tờ giấy phép ra vào cổng và căn cước vào túi áo, hôn chào tôi, đi về phía cửa và nói :
    - Anh đi nhé, chờ 5 giờ anh về mình cùng đi ăn cơm tối…
      Tôi đóng cửa phòng và thầm nhủ :
      Thêm một ngày nữa tôi lại phải ở một mình !
      Từ lúc lấy chồng đến nay mới được 2 tháng và đây cũng là lần đầu tiên tôi biết đến Đà Nẵng và cũng mới ở trong phi trường chỉ có 2 tuần, tôi không quen biết ai. Ở đây cái gì cũng xa lạ, cũng mới mẻ…Đà Nẵng, tôi cũng không có được 1 người quen, dẫu có biết đi chăng nữa là do một vài lần chồng tôi dẫn đi loanh quanh trong phi đoàn , một vài lần gìới thiệu với đôi ba người làm sao tôi biết và nhớ được .
     Tôi cô độc và chỉ đóng cửa ở trong phòng một mình cho đến khi chồng tôi về.
     Tháng 11, mùa này thời tiết ở Đà Nẵng không giống như ở Saigon, mưa phùn và hơi lành lạnh, thỉnh thoảng cũng có một chút nắng, ở nơi này buồn quá và vắng quá khiến tôi nhớ Saigon, nơi đó có ba mẹ và các anh chị em tôi, giờ này chắc mẹ tôi đang sửa soạn bữa cơm chiều cho gia đình, có biết đâu ở nơi này tôi đang lủi thủi một mình và nghĩ vẩn vơ. Buồn quá, tôi lục tìm mấy cuốn sách mà tôi đem theo từ SGN ra đọc, tôi cũng muốn lấy giấy bút ra viết vài chữ về thăm gia đình, rồi làm sao…làm sao mà đi gửi thư…lại phải đợi chồng về mới làm được việc này, tôi khờ dại và nhút nhát quá. Không biết giờ này anh đang ở đâu ? đi bay chắc là vui lắm…anh thường nói với tôi cuộc đời bay bổng rất thú vị nhưng cũng rất nguy hiểm…thời gian chờ đợi sao mà nó lâu quá, chờ mãi, chờ mãi mà sao vẫn chưa đến 5 giờ. Bỏ sách xuống, tôi không thèm đọc nữa, chữ nghĩa gì mà nó cứ nhẩy lung tung, tôi chẳng hiểu gì cả, nghĩ vẩn vơ như thế này chữ nào mà nó vào đầu được, nghĩ như thế tôi đứng lên bắt đầu dọn dẹp phòng, xếp lại các thứ vất nghênh ngang cho gọn ghẽ…
1 giờ…rồi 2 giờ, trời ơi mãi mà chưa đến 5 giờ, còn mấy tiếng đồng hồ nữa, nhìn quanh phòng cái gì cũng tươm tất sạch sẽ, tôi nghĩ đến chuyện đọc kinh cầu nguyện, từ lúc theo chồng đến xứ này ngoài 2 lần Chủ nhật anh đưa tôi đi lễ ở nhà thờ trong phi trường, tôi chưa lần nào cầm tràng hạt để đọc kinh, hôm nay nghĩ đến, tôi muốn đọc kinh cầu xin sức khoẻ và an bình cho ba mẹ và gia đình tôi, cho anh và cho tôi.
      Tôi bắt đầu nhớ nhà, nhớ ba mẹ, nhớ anh chi em, nhớ Saigon và nhớ cả căn phòng ngày xưa của tôi.
      Nơi đây, chung quanh tôi thật im lặng, không có tiếng động, len lén mở cửa nhìn ra ngoài không có một bóng người. Chắc hẳn không khí bên ngoài dễ chịu lắm ? một bước, rồi hai bước…tôi đi ra khỏi phòng. Đó là một cái hành lang, phòng tôi ở cuối hành lang nhìn ra đường, qua hàng rào sắt, con đường tuy vắng nhưng thỉnh thoảng cũng có vài chiếc xe chạy qua, rồi lại yên tĩnh nhưng rất đẹp.
      Đang say mê ngắm cảnh, chợt tiếng còi xe cứu thương đâu đây làm tôi giật bắn mình. Định thần lại, tôi tìm hướng đi của chiếc xe, tiếng còi hụ càng lúc càng lớn vụt chạy ngang…bất ngờ tôi nghĩ ngay đến một ai đó nằm trong xe, do một tai nạn gì đó…
      Trở lại vào phòng, không biết làm gì hơn là đọc một vài lời nguyện cầu cho họ.
      Đó là lúc 3 giờ. Đến 5 giờ chiều chồng tôi vẫn chưa về, có một vài tiếng gõ cửa sau phòng làm tôi cứ tưởng anh về nhưng không phài.
      Đến 6 giờ có tiếng gõ cửa, tôi mừng quá ra mở cửa cho anh, có lẽ hôm nay anh về muộn, nhưng không phải. Trước mặt tôi là một anh bạn của chồng tôi - anh Dũng, Phi đoàn 219 cùng biệt phái với chồng tôi ra PĐ233/SĐ1KQ .
      Tôi đã biết anh từ trước nên cũng đỡ bỡ ngỡ, ban đầu anh cho tôi biết chồng tôi có việc phải đi xa chưa về kịp, anh đến đưa tôi đi ăn cơm tối. Tôi hết hồn, sao mà trùng hợp quá. Sáng nay trước khi ra đi, chồng tôi có nói với tôi một câu mà bây giờ mới nhớ ra : Nếu khi nào anh đi bay về không kịp thì anh Dũng sẽ đến đưa em đi ăn cơm.
      Tôi nói với anh Dũng là tôi sẽ chờ khi nào chồng tôi về tôi sẽ đi.
    - Anh Khanh ra sao rồi ? anh Dũng nói thật đi.
      Anh ấy cứ nói loanh quanh và như né tránh các câu hỏi của tôi, cho nên anh bảo tôi chờ ở phòng anh đi một lúc sẽ trở lại.
      Anh Dũng vừa ra khỏi phòng, tôi chạy vội úp mặt xuống giường và khóc nức nở. Chuyện gì đã xẩy ra cho chồng tôi ? Chồng tôi đã đi đâu sao không cho tôi biết, sao chồng tôi không nói cho tôi nghe hồi sáng ? Không có ai ở gần tôi lúc này, tôi biết làm sao đây !!!

      15 phút sau có tiếng gõ cửa, tôi lau vội nước mắt, mở cửa. Anh Dũng lại đến, với 2 chiếc bánh chưng, anh bảo tôi :
    - TL. ăn đi rồi anh đưa đi thăm anh Khanh,
      Tôi hỏi :
    -Thăm ở đâu ? anh Khanh bị làm sao mà phải đi thăm ?
    - Khanh ở trên bệnh xá - anh Dũng nói :
    - Anh Khanh có bị đau gì đâu, anh ấy khoẻ lắm mà, sao lại ở bệnh xá ? mình đi ngay bây giờ được không anh ? Em không đói đâu, mình đi đi anh.
      Anh Dũng nói với tôi :
    - Ăn cho no đi rồi anh đưa đi, chuẩn bị cho anh một vài thứ cần thiết…nhớ cầm theo giấy ra vào cổng nữa.
      Lại trùng hợp, lại giấy phép ra vào cổng, sáng nay cũng tại cái giấy phép này mà nên chuyện. Tôi hỏi :
    - Tại sao anh Khanh nằm ở bệnh xá mà phải cần giấy ra vào cổng hả anh ?
      Anh bảo ;
    - Cứ đem theo nhỡ cần
      Tôi vẫn cứ thắc mắc nhưng cứ tạm cho là anh Dũng nói đúng, không sao.
      Tôi không ăn uống gì cả, chuẩn bị một cái túi quần áo ngủ, vật dụng vệ sinh cá nhân như kem đánh răng, bàn chải đánh răng, khăn lau mặt…
    - Đem thêm một cái mền nữa.
    - Bệnh xá mà không có mền hả anh ? - Tôi hỏi :
     Anh nói :
     -Thì cứ đem theo nhỡ cần…
      Anh chở tôi bằng xe Honda dame, đi mãi mà tôi chẳng thấy bệnh xá đâu ! Một lúc sau tới cổng phi trường - Tôi hỏi :
    - Anh đi đâu mà ra khỏi cổng phi trường, không phải anh Khanh ở bệnh xá hả anh ?
      Anh ậm ừ nói :
    - Khanh ở Tổng y viện Duy Tân, gần tới rồi.
      Tôi hết hồn và nước mắt lại bắt đầu chảy, tôi len lén lau nước mắt và tự nhủ phải can đảm vì sự thật vẫn là sự thật, tôi không trách anh Dũng sao không cho tôi biết sớm, tôi biết anh sợ tôi lo lắng vì thật sự ở ĐNG này chính tôi và chồng tôi đều không có họ hàng thân nhân. Hoàn cảnh này cũng khó cho anh lắm.

*
***

    - Bác ơi, ông Đại uý pilot hồi chiều đưa vào đây lúc 3 giờ nằm ở đâu ?
      Anh Dũng hỏi ông gác trực bệnh viện.
    - Trong nhà xác đằng kia .
       Câu trả lời ngắn gọn của người gác cổng làm tôi bàng hoàng rụng rời tay chân. Nước mắt tôi chực trào ra. Tôi cắn chặt môi để cảm giác được đây là sự thật không phải  đang mơ. Tôi nuốt vội những giọt nước mắt lại để đè nén những đau khổ của riêng tôi, hóa ra chiếc xe cứu thương mà hồi chiều khi đứng ở cửa phòng tôi nhìn thấy được chính là chiếc xe đã mang xác chồng tôi đến đây, người mà tôi cầu nguyện cho hồi chiều cũng chính là chồng tôi.
       Chúa ơi, con không muốn là quả phụ, con không phải là quả phụ - Tôi thốt lên khe khẽ .
       Giờ này có phải tôi thật sự đang cầu xin cho chính mình không ? Tôi cảm thấy người tôi lảo đảo, đứng không vững, vội ôm chặt cánh tay anh Dũng, lấy lại bình tĩnh và tự nhủ không được khóc, hãy can đảm…

*
***

      Tôi đã can đảm, tôi đã không khóc và tôi đã không là quả phụ, vì chồng tôi đã được cứu sống từ nhà xác.
      Tôi đã  nhận lại được những vật dụng cá nhân của chồng tôi như: đồng hồ, quần áo, ví, nhẫn cưới từ phòng tư trang của bệnh viện vì họ tưởng chồng tôi đã chết .
       Lúc này tôi thật sự thông cảm với những người phụ nữ Việt Nam có chồng nhà binh trong tình huống giống như tôi, tôi cũng thật sự chia buồn cùng với các chị em đã mất mát những người thân trong hoàn cảnh chiến tranh của đất nước.
       Tôi hiểu được những sự đau khổ đó.

*
***

       Hôm nay tôi viết những giòng chữ này để chia xẻ với quí bạn câu chuyện xẩy ra ngày thứ tư 28 tháng 11 năm 1973, đến nay đúng 33 năm mà tôi chưa một lần nào viết lên bằng giấy mực.
       Cám ơn Thượng Đế đã ban cho con sức mạnh để con đứng vững mà không gục ngã, Ngài đã cứu sống chồng con.
       Tôi cũng không quên cám ơn anh Dũng đã giúp đỡ tôi trong lúc chồng tôi hoạn nạn, cám ơn anh Tống Viết Kháng - là một người anh mà tôi quen biết từ nhỏ, vô tình đã gặp lại trong thời gian đó - anh cũng đã một vài lần đưa đón tôi từ cư xá Sĩ quan đến Bệnh viện và ngược lại, và một người nữa, người phụ rể trong đám cưới của chúng tôi 2 tháng trước đó, và cũng là người cùng khoá với chồng tôi, anh Phạm Quốc Tự đã kịp thời thông báo tới thân nhân gia đình anh Khanh khi vừa được nghe tin Khanh bị tai nạn, thành thật cám ơn anh.
       Cuối cùng tôi cũng thành thật cám ơn những người bạn thân thương của chồng tôi đã chia buồn, chia vui cùng tôi trong thời gian ấy mà tôi chưa có dịp đáp trả.

                                                                                                         T.L
    
*
***
           Đây là câu chuyện xẩy ra mà người vợ yêu thương của tôi đã chịu đựng, đã vất vả, đã can đảm để tôi được cứu sống...
           Sau một thời gian nằm tại Tổng y viện Duy Tân Đà Nẵng, tôi được chuyển về Tổng y viện Cộng Hòa Saigon để tiếp tục điều trị. Nơi đây tôi được gia đình bên vợ săn sóc rất chu đáo.
           Vì thương tật quá nặng nên thời gian điều trị rất dài cho tới ngày 30-4, khi miền Nam hoàn toàn rơi vào tay Cộng sản, tôi và các anh em thương bệnh binh khác không còn được tiếp tục ở lại bệnh viện và ai về nhà nấy theo lời yêu cầu của những kẻ mới tới. Tôi trở về sống với gia đình được ít lâu thì có lệnh phải đi trình diện “học tập cải tạo”. Trong thời gian này có những lúc tôi thấy tuyệt vọng, không biết bao giờ mới được xum họp với gia đình…hoặc phải bỏ mạng tại đây chăng ?  Nhưng không được, tôi phải sống, phải trở về với gia đình, nơi đó có người vợ yêu thương của tôi đang mòn mỏi chờ đợi, chăn sóc lo lắng đủ điều cho tôi từ ngày bị rớt máy bay đến nay, chưa được hưởng một giây phút sung sướng…vợ tôi lại cứu tôi thêm một lần nữa từ cõi chết, tôi phải cố gắng sống, bảo tồn tính mạng mà vợ tôi đã hy sinh để lo cho tôi.
           Sau 7 năm rưỡi trong nhà tù gọi là “học tập cải tạo” tôi đã trở về đoàn tụ với gia đình.
           Trải qua bao gian khổ, gian truân, chịu đựng cố gắng… tôi cảm nhận được vợ tôi bây giờ không còn nhút nhát, sợ sệt…như ngày xưa nữa, bây giờ TL rất hoạt bát, lanh lợi, tháo vát và nhất là lúc nào cũng dễ thương.
   Melbourne, Úc Châu
 Phạm Công Khanh
KHÓA 64 C

Tuesday, June 28, 2011

THỜI GIAN & SỰ KIỆN Section 6 và Hết





Ngày 07 tháng 11 năm 1973  
VỤ ÁN MẤT MÁY BAY TRỰC THĂNG UH.1 H  SỐ  60139

PHР  :  NGHĨA – THU – MẪN.
   Sáng sớm ngày 06 tháng 11 năm 1973 Anh Thu gặp Mẫn nói “ Chú về  sửa soạn  đi bay Quảng Ðức  ngay nhớ mang theo đồ ngủ đêm  “ Tôi chộp vội bộ đồ nhái  cái mền dù và trang bị vệ sinh cá nhân cùng một bộ Domino sau đó tôi  theo Anh Thu và Anh Nghĩa ra kiểm tàu số 139   chúng  tôi lên  Quảng Ðức ï thăm biệt đội đang biệt phái nơi đây , Khi đến nơi Chi Khu trưởng  thuộc Tiểu Khu Phú Bổn nơi đây tiếp đón niềm nở  , phòng nghỉ biệt đội và chi khu gần nhau nhưng lại xa sân bay, từ sân bay qua một con phố xuống dốc rồi lại vòng lên đồi nơi nghỉ ngơi của Biệt Ðội 219 , khí hậu ở đây ban ngày thì rất nóng nực nhưng ban đêm thì lại lạnh vô cùng , vì chung quanh toàn là núi đá , Anh Nghĩa và Anh Thu đi thăm từng nơi ở và làm việc  của Biệt Ðội hỏi thăm tình hình cuộc sống ăn ở của Anh Em , sau đó  Anh muốn ở lại đêm để  khích lệ  Anh Em , Chiều xuống cái lạnh gía bắt đầu , và rất buồn tẻ ,  Phố xá không có sự nhôn nhịp ø họ đều tụ tập tại nhà không muốn  ra đường và trời càng lúc càng tối chỉ leo lét những bóng đèn tròn vàng ố  không đủ thắp sáng một căn phòng , vì vậy Anh Em biệt đội chỉ ngồi bù khú trong giây lát rồi tất cả đi ngủ, nơi đây không có  giường chì có ghế bố xếp nhà binh , và đôi khi một vài Anh Em phải ngủ chung một ghế bố  vì không đủ giường bố , rất may vì trời lạnh nên ngủ chung cũng không đến nỗi  khó chịu, khoảng 10 giờ đêm khi mọi người đã ngủ thì  Chi Khu xuống báo Ðịch quân hăm đánh vào Chi Khu và sân  bay,  Thế là toàn bộ Anh Em biệt đội ra ứng chiến tại sân bay, Tất cả mở máy kiểm tra tình trạng PC và tắt máy nghe Tr/T Nghĩa hướng dẫn bản đồ và phương hướng bay khi gặp trường hợp oveun , sau đó ai về tàu  nấy , Còn lại ba thầy trò chúng tôi trên tàu và một Pilot tôi quên tên ngồi chơi Domino , cứ chơi như vậy cho đến sáng , ban đầu thì tôi thắng nhưng khi đến gần sáng thì Anh Nghĩa gôm sạch. Sáng sớm chúng Tôi bay trở về Nha Trang , bay một đoạn Anh Nghĩa nói “ Thu mày bay thử vào trong đám mây kia xem “ Anh Thu bay vào khoảng 5 phút , Anh Nghĩa bay ra lại và nói “ mày không chịu khó bay instrument sao mà bay kỳ  dậy “  Rồi tiếp tục Anh Nghĩa lại nói Anh Thu bay vào trong mây, rồi Anh Nghĩa lại bay ra , mây mỏng cứ lất phất  lướt qua PC , sau đó Anh Nghĩa lại nói Anh Thu  bay vào cụm mây dầy kia thử xem, rồi càng lúc máy bay càng vào trong mây, mây mỗi lúc một sậm lại, lúc này Anh Nghĩa cầm control, và Anh nói luyên thuyên đủ thứ chuyện trên đời , Anh Nghĩa hỏi Tôi “ Mẩn mày thấy mây thế nào , mâuy màu gì kìa “ Tôi lưỡng  lự nhìn vào mây trước mặt và nói “ Tôi thấy mây màu hồng Tr/Tá “ Anh Nghĩa phá lên cười và nói “ Trơi ơi thằng này Vertical ( ý nói Vertigo) quá  rồi, cho mày cầm lái chắc là chết hết Anh Em “, rồi anh quay qua Anh Thu cũng hỏi mây màu gì , và Anh cứ nói và tìm cách la rầy rồi chỉ dạy lung tung , rồi Anh  cứ ù bay , 15 phút , rồi 20 phút, rồi 30 và Anh cứ vững tâm mà bay , PC vẫn êm ru , Anh cứ nói chuyện dần lên dến gần tiến đồng hồ trong may , sau đó Anh hỏi Anh Thu thấy ở phía dưới lờ mờ cây “ mày biết mình bay tới đâu rồi không “ Anh Trông thấy có đường ở phí dưới và nói ngay “  Ở dưới là Ðơn Dương  “ Anh Nghĩa theo  con đường đó vào đến Ðà Lạt lúc 9 giờ sáng , khi đáp xuống bở Hồ Xuân Hương bên cạnh nhà hàng  Thủy Tạ  , Tôi cất các hành trang của tôi vào sau tail cone ngay chỗ oil cooler fan ,  sau đó Ba thầy trò đi vào Tiểu Khu Tuyên Ðức  nhờ gởi PC nhưng không gặp Alo đai diện KQ ở đó định vào sân bay nhưng lại không có phương tiện ra …và thời tiết thì đang quá xấu vào đến  trung tâm Thị Xã Ðà Lạt là giỏi lắm rồi, Chúng Tôi  trở ra lại máy bay, sau đó Anh Nghĩa rủ lên nhà hàng Mekong uống cafée  và ăn sáng , Tôi xin Anh Nghĩa cho về nhà vì nhà  Bác tôi  đối diện với cửa sau bên hông nhà hàng Mekong , thấy ngay sát bên cạnh , Anh Nghĩa đồng ý cho tôi về nhà , hẹn khi nào về Anh Nghĩa và Anh Thu sẽ gọi , Tôi ở nhà chơi và chờ  các Anh gọi về NhaTrang , nhưng mãi đến 13 giờ 30 không thấy các Anh gọi , tôi chạy qua bên nhà hàng Mekong thì không thấy các Anh đâu , Tôi sơ ý không lên trên lầu, sau đó tôi nhờ Bác tôi chở ra  Nhà hàng Thủy  Tạ chỗ đậu PC , khi ra đến nơi thì không thấy máy bay đâu cả, chạy qua chỗ sân vân động gần đó cũng không thấy , Tôi nghĩ chắc Anh Nghĩa và Anh Thu quên gọi tôi rồi , hay là không lẽ Trung Tá lại  đến nhà thượng sĩ gọi đi bay, các câu hỏi chỉ quanh quẩn vào những điều  vô lý đó , và tất cả những thắc mắc hay nghi vấn chỉ là nhưng điều vô lý mà thôi , và tôi lại lo thêm nữa là  khi Anh Nghĩa và anh Thu bay về thì đồ đạc của Tôi dấu vào sau chỗ oil cooler Fan lỡ cái mền dù hay bộ đồ nhái nó rơi ra hút vào trong cánh quạt của oil cooler thì khổ , và thắc mắc lo âu cứ thế mà dồn dập , rồi cái túi halmet đã kéo phéc mơ tuya  chưa , Thật tình lúc đó tôi rất lo sợ , không sợ Anh Nghĩa la rầy mà sợ lỡ PC có bị gì thì sao, hai Anh có sao không …Tôi quay ngay ra bến xe  đò mua vé trở về Nha Trang , trên dọc đường tôi rất là lo lắng và mệt mỏi , rồi gục trên ghế trước ngủ thiếp đi , lát sau giật mình thấy có người nắm tay tôi, tỉnh lại thấy tay mình để lên đùi một cô gái, cô cầm tay tôi nhẹ để qua đùi tôi , Tôi quê quá vội vàng xin lỗi , cô nói thấy tôi có vẻ bồn chồn lo lắng ,  cô gái û cởi mở và thật là có duyên với đôi răng khểnh  dễ thương , Tôi quên hết mọi bồn chồn lo lắng , bắt đầu tấn công cô gái , xuốt chặng đường chúng tôi đã quen nhau, khi về đến Nha Trang chúng tôi cùng đi ăn và Nàng Hường  tên cô bé đã cho tôi địa chỉ hẹn ngày  hôm sau tôi sẽ đến tìm ,
     Khi về đến trại Hàm Tử khu gia Binh của Phi Ðoàn 219   lúc đó khoảng 19 giờ 30  tối  Hồng già chặn tôi lại “ mày có biết gì không , máy bay của mày đã bị mất cắp rồi , “ Tôi chỉ cười cho đây là đùa và vậy là Anh Nghĩa về với Anh Thu rồi , Tôi thấy yên chí hơn , sau đó Tôi gặp Trần Mạnh Nghiêm , nó nói  “mày về Phi Ðoàn ngay đi máy bay bị mất rồi , để tao chở mày vô “ Mọi người đều nói một cách nghiêm trang  vậy là có thật . Lúc này tôi không còn hoang mang nữa , chẳng hiểu vì sao , không thấy sợ , không thấy lo nghĩ , cứ dửng dửng như không có chuyện gì cả , vì cái từ mất máy bay hay mất cắp  máy bay nó không có trong  Tự Ðiển  của  HÀN LÂM VIỆN  lưu trữ trong đầu tôi , thành ra  trong đầu tôi cứ trống rỗng  như không có chuyện gì , Có lẽ chỉ số thông minh của Tôi thấp  nên không có biết  suy nghĩ và không biết phản ứng sử lý như thế nào , nhưng thật tình lúc đó tôi lại thấy mệt lả cả người , Vừa về tới trước cửa  phòng  trong trại Bắc Bình Vương  định lấy chìa khóa  mở cửa phòng  thì có hai trung sĩ  KQ nghồi trên chiếc xe Ford pickup chờ ở đó  họ lại chào Tôi và hỏi “ xin lỗi có phải là Thượng Sĩ Mẫn không  Ạ ? “ Tôi trả lời ngay “ Vâng Tôi đây “ Một trong hai người nói “ Chúng Tôi mời Th/S lên phòng An Ninh có việc cần “ Tôi vô tư trả lời “ Tôi mới vừa về các Anh có thể để cho Tôi tắm một cái rồi Tôi lên ngay “
Nhân viên An Ninh trả lời “ Không có gì đâu , Th/S lên một chút xíu rồi về tắm cũng được mà “ mặc dù mệt mỏi Tôi cũng  phải lên xe về Phòng An Ninh. Khi lên đến phòng An Ninh , việc đầu tiên họ làm là phủ đầu tôi trước , đưa tôi vào một căn phòng 12 mét vuông , cửa sổ đóng  lại  và họ lấy ván ép đóng dằn lên phía ngoài , không có đèn điện , lát sau họ quăng vào một cái chiếu đơn và 4 cây  đèn  cầy của Em bé đốt đèn trung thu, rồi khoảng 15 phút sau  họ đứng ngoài quăng vào tiếp một cái bô nhôm, nghe một cái cảng , và cứ 15 phút họ lại mở cửa rọi đèn pin vào xem tôi có tự tử hay không , và khoảng một tiếng rưỡi đồng hồ sau thì viên Ðai Uùy sỉ quan An Ninh tôi quên mất tên,  cho gọi tôi lên , lúc này  khoảng 10 giờ đêm thấy điệu bộ của Ð/U Anh Ninh Tôi hiểu ngay là họ làm như vậy nãy giờ là để dọa tôi và cũng là để câu giờ chờ Sĩ Quan đến để thẩm vấn tôi . Viên Ð/U nói “ Tôi biết Th/s chỉ là tép riu thôi như vậy không có gì phải sợ, Th/S  cứ trình bày máy bay rời Nha Trang lúc mấy giờ và đến Quảng Ðức làm gì sau đó sáng  mấy giờ cất cánh và đáp xuống Ðà Lạt lúc mấy giờ và gặp ai trông thấy ai , rồi đi về hướng nào ,và cứ thế cho đến lúc thượng sĩ phát hiện ra mất máy bay “ rồi ông ta đưa cho tôi một sấp giấy Bơ luya và một cây bút bi, Tôi cứ hí hoáy viết và kể toàn bộ những gì Tôi biết được , qua dàn bài và cách thức sắp xếp văn bản của viên Ð/U A.N , Sau khi xong viên  Sĩ quan điều tra đọc lại rất cẩn thận , rồi đọc lại cho tôi nghe sau đó nói là sai chưa đúng , bắt tôi khai lại và tờ kia ông cất đi , cứ như thế nhiều lần… Sau cùng Ðiều Tra viên nói “ Bây giờ Th/S suy nghĩ kỹ máy bay đáp tại Ðà lạt quay đầu về hướng nào và từ máy bay ra đường là bao xa , có nhìn vào nhà hàng thủy tạ không và nếu nhìn thì thấy gì, sau đó Th/S bước ra đường nhìn thấy ai đi về hướng nào, và Họ mặc áo gì , Th/S có thấy người mặc áo  Pardessus   màu xám đầu đội nón nỉ đen không , và người này quen với Tr/T Nghĩa như thế nào. Bước chân Th/s dài bao nhiêu 9 tấc hay 1 thước  , cho là 1 thước đi vậy từ đường cái Th/s đi dược 15 hay 20 bước có nghĩa la cứ ø đi được 20 thước th/s nhìn về đâu và đang suy nghĩ gì lúc đó mấy giờ thấy ai , cứ tuần tự như thế mà kể cho đến cầu ở đầu bờ hồ “
     Và theo lời ông ta tôi lại viết, càng viết lại càng viết lại cứ như vậy cho đến ba giờ sáng , tay tôi không còn viết được nữa  chữ CH thì viết chữ H chông lên chữ C . nó cứ cứng cái tay lại lúc đó Ð/U điều tra viên mới cho tôi nghỉ , và đưa về phòng giam, Trong lúc đó Anh Nghĩa và Anh Thu khi đến nhà bác Tôi gọi đi về thì Bác Tôi mới nói “ Nó ra chỗ đậu máy bay không thấy máy bay đâu cả , nó sợ các Oâng bỏ nó nên nó đi xe đò về Nha Trang rồi “ Lúc đó Hai Anh hết hồn và rất lo âu sau đó nhờ Bác Tôi chở vô Phi Trường  Cam Ly  bằng xe LaDalat vẫn không thấy sau bác Tôi đưa hai Anh về Tiểu Khu Tuyên Ðức  Ðà Lạt hỏi thăm tế nhị vẫn không ra  và Hai Anh Quyết định Trình Diện  Tiểu khu báo cáo sự việc và nơi đây Phòng An Ninh Tiểu Khu  đưa  Hai Anh về Phòng An Ninh  Không Quân  Nha Trang   ngày 08 tháng 11 năm 1973 , Nơi đây không giam giữ hai Anh , và hai Anh  Nghĩa & Thu ở  nhà , nhân viên điều tra đến tại  nhà làm việc . Tôi bị giam như vậy lúc đâu tưởng về ngay  nên tôi nhờ bạn đưa vào cái dù  thả trái sáng để làm mùng , nhưng rồi vừa nóng lại vừa ngộp Tôi cứ lấy thuốc lá đục thủng từ từ , lúc đầu lỗ nhỏ và ít, sau lỗ lớn  lại to , cuối cùng thì có nó cũng như không vì chỗ nào cũng  có muỗi , còn ăn uống thì mỗi  bữa  nhờ nhân viên An ninh mua hộ một ổ bánh mì và một bịch nước mía , còn bạn thì chẳng thấy ma nào bén mảng đến nữa , họ sợ liên lụy chăng , hay là phòng  An Ninh không cho vô thăm ,Aên bánh mì mãi cũng không thể nuốt nổi , mà Phòng An Ninh không có quy chế  ăn   uống, Tôi phải tự túc nhờ mua ở ngoài, tưởng hết chịu nổi thì sau một tuần lễ , Họ lại mời Thiếu Tá Thu vào ở chung với tôi , lúc đó họ mới cho hai cái giường sắt vào phòng , rôi họ đóng cửa lại , lát sau viên Ð/U diều tra Tôi vào xin lỗi “ Thiếu Tá  thông cảm , tôi phải đóng cửa lại “ Anh Thu tức giận nói “ Thiếu tá cái gì, tao là thằng tù “ Ð/U An ninh trả lời “ Lệnh trên chứ tôi đâu dám “ Anh Thu nhẩy chồm tới “Tao là thằng Tù mày có ra ngoài không ? “
Thế là viên Ð/U nhẩy ra ngoài và từ hôm đó ngày đêm không đóng cửa, Rồi Chị Thu mỗi bữa  mang vào hai phần cơm cho Anh Thu và cho cả Tôi nữa , Chị Thu còn làm một lon gigo đậu phộng  da cá cho Anh Thu nhưng Anh Thu không thích ăn , nên giao cho tôi xử lý nó , hai thầy trò được đi lại hay ra ngoài sân hóng mát thoải mái. Tất cả những lời khai của Anh Nghĩa , Anh Thu và Tôi được đối chiếu xong suôi Phòng An Ninh chuyển gấp hồ sơ của chúng tôi về Tư Lênh Không Quân Trung Tướng Trần Văn Minh xét duyệt sau đó chuyển lên Tổng Thống Nguyễn Văn Thiệu , khi xem xong Tổng Thống bác lời khai của chúng tôi , thế là thầy trò chúng tôi phải khai lại và cứ thế khai đi rồi khai lại đến lần thứ ba Tướng Tư Lệnh Không Quân Tuyên bố nói Oâng đã duyệt theo hệ thống Quân giai nếu Tổng Thông còn bác  nữa là  đã không tín nhiệm ông Thì Oâng sẽ từ chức , Ðồng thời lúc đó Tổng giám Mục Nguyễn Văn Bình can thiệp yêu cầu Tổng Thống xét lại cho lúc đó Oâng Nguyễn Văn Thiệu mới chịu duyệt .  Và đến hết tuần thứ hai họ lại đưa Anh Nghĩa  lên phòng An Ninh làm thủ tục xong họ giải cả Ba thầy trò chúng Tôi ra  Ðại Ðội 24  thuộc Quân cảnh Tư Pháp Nha Trang .
     Quân cảnh Tư Pháp Nha Trang là một giẫy nhà kiến trúc theo kiểu Pháp cất dã chiến,  những  phòng làm việc  thì bừa bộn , thiếu tiện nghi, hồ sơ để lung tung , nhưng cách làm việc có vẻ chuyên môn hơn trong phòng An ninh Không Quân Nha Trang , Khi chúng Tôi đến nơi Một Ðại  Uùy Chấp Pháp lấy cung chúng Tôi từng người một , và không như trong A.N  KQ họ hỏi theo thứ tự lớp lang và họ ghi chép chứ không  để cho chúng Tôi tự ghi chép , và họ viết lại theo giọng  điệu của chúng Tôi , Anh Nghỉa vô làm việc trước sau đến Anh Thu và cuối cùng mới đến Tôi , khi họ làm việc cùng Anh Nghĩa xong họ mời Tôi vô đối chứng câu nói của Anh Nghĩa  , trước mặt Anh Nghĩa Oâng Ta hỏi Tôi “ Thượng Sĩ có thể cho chúng Tôi biết , Th/S Nghĩ như thế nào Khi Trung Tá Nghĩa nói với chúng Tôi là ( Tôi ra Lệnh cho thuộc cấp đi chơi ) “ Tôi im lặng một vài giây xong trả lời “ Ð/U cũng là một quân nhân , vậy chắc hẳn là Ð/U biết cấp trên ra lệnh thì thuộc cấp phải thi hành, Theo Tôi  khi cấp trên đã ra lệnh  đúng sai tôi vẩn phải thi hành  , còn sau khi thi hành xong thì vấn đề sai mà hợp lý với Tôi thì chẳng bao giờ khiếu nại làm gì “, Chấp pháp viên có vẻ không hài Lòng vì câu nói của Tôi gắt lên “ Thượng sĩ ra ngoài đi “ sau đó mời Thiếu Tá Thu vào tiếp tục làm việc , Anh Ta lấy cung rất là lâu nên Tôi có hơi bồn chồn, và có vẻ buồn buồn ưu tư , Anh Nghĩa thấy vậy nói “ này cái thằng chết nhát ,có ai khai cho chú đâu mà vẻ  mặt lo lắng và lo sợ vậy hả . xem  Anh  đây này , sự nghiệp , địa vị , danh vọng , vợ con … mất hết mà  Anh có lo lắng điều gì đâu, mọi việc đã  sảy ra rồi , thì việc gì đến cũng sẽ đến, có lo lắng cách nào thì nó cũng phải đến vậy thôi “, rồi việc lấy cung của tôi cũng kéo dài đến chiều , xong họ sắp xếp chỗ nghỉ ngơi cho chúng Tôi , vì ở nơi đây chỉ có phòng tạm giam , mà phòng tạm giam thì toàn là lính  TRỜI  ƠI không thôi , nào là sì ke , ăn  cắp , hiếp dâm , đào ngũ , đánh lộn  vân  …vân… mà phòng tạm giam thì chỉ là cái cũi làm bằng vỉ sắt Phi trường  chung quanh trống trơn mái cũng bằng vỉ sắt , nếu mưa thì cứ  chịu trận vậy thôi .và  vì  không có chỗ giam chúng Tôi nên buộc lòng họ nhường ba giường sắt  của họ cho ba thầy trò chúng tôi nằm , còn họ nằm dưới đất , sau năm ngày đúc kết hồ sơ thụ Lý của chúng Tôi  , họ đưa Anh Nghĩa vô Quân Lao còn  Anh Thu và Tôi được cho về , Lúc này mới nhớ ra cô Bé Hường mà Tôi mới chỉ nắm tay trước đó 20 ngày , Tôi lục tìm địa chỉ mà Em đã cho Tôi , Nó đã thất lạc mất rồi , Tôi tiếc ngẩn người , đã đánh mất một nàng thật dễ mến và  đáng yêu .
     Vài ngày sau Tôi vào Quân Lao Nha Trang thăm Anh Nghĩa , Anh trông thất Tôi nói ngay “Thằng chết nhát … mày vô đây làm  gì , họ bắt nhốt mày vô đây bây giờ “ , Anh  tư  thế thật ung dung tôi đưa cho Anh Quyển  PAPILON ( Người Tù Khổ Sai ) , Anh phì cười khi thấy tựa đề cuốn truyện… và Anh kể cho Tôi biết ngày Anh vô đây gặp một tên  Ðại Bàng trong Tù  khi hắn  biết Anh là Phi Ðoàn Trưởng 219 ,hắn  kính phục Anh ngay , vì hắn ù cũng là một quân nhân, và hắn ta  đã nghe về nhưng huyền thoại 219 đồng thời  ngoài đời Anh Ta là một tay Anh Chị khét tiếng ở Nha Trang  và Anh Ta cũng có một đôi lần đụng độ với những kẻ lì lợm của 219 khi  PÐ 219 chưa về Nha Trang vào những năm 1968 – 1969  , Và hình như Anh ta là kẻ chém lầm vào tay Anh Châu Lương Cang  tại Bar số 1, Khi gặp Anh Nghĩa Hắn ta nể phục ngay , và ra  lệnh cho đàn Em phục vụ Anh Nghĩa  trong mọi tình huống , và  nhu cầu Anh muốn , Anh ta tuyên bố với đàn Em  “ Ðây là một Ðại ca giang hồ Trí thức của Anh ta “. Sau này một tháng hay vài tuần Anh đều được về phép do Anh Ðặng  Duy Lạc và Chuẩn Tướng Lượng  bảo lãnh.
     Khi vào thăm Anh Nghĩa  ,  Lính  bào vệ  Quân Lao đòi tôi phải trình căn cước Quân Nhân , lúc đó Tôi mới biết là từ ngày nhập Ngũ lên đến Thượng Sĩ mà không hề nghĩ đến làm căn cước quân nhân . Từ lúc đó tôi mới về Phòng Nhân Viên Không Ðoàn  Yểm cứ` Nha Trang  lúc đó là Trung Tá Lê Trọng Hiệp  Quyền Không đoàn trưởng KÐ.YC. NTG xin làm căn cước , PNV đòi hỏi Tôi phải có căn cước dân sự mới được làm , vì là Hạ Sĩ Quan cần phải có song song hai căn cước Quân nhân & dân sự . Khi Tôi trình căn cước dân sự thì họ nói CC này không hợp lệ vì đả đổi mẫu mới từ nhiều năm nay  rồi, thế là Tôi lại phải ra Cuộc Cảnh Sát ở Ðường Nguyễn Hoàng Nha Trang , Nơi đây  Họ  cho biết hiến pháp bắt buộc mọi công dân của nước Việt Nam Công Hoà  phải có lược giải cá nhân khi chưa nhập ngũ , và phải có căn Cước để chính Quyền theo dõi mọi lý lịch Công Dân , và cũng thuận tiện điều tra  tội phạm , và đã quy định toàn dân phải thay đổi căn cước mẫu mới , ai  không tuân theo quy định của  luật pháp sẽ bị truy tố . Chính vì vậy họ giải tôi ra quân cảnh tư pháp, Một lần nữa Tôi lại có duyên với Quân Cảnh Tư Pháp Nha Trang , lần này thì khác hơn lần trước , Tôi không được ưu đãi mà họ đưa Tôi thẳng vào cũi  vỉ sắt , không có nước  , làm vệ sinh tại chỗ , ăn uống   thì theo tiêu chuẩn cao nhất nước , ngày hai lần một sô cơm không và một sô nhỏ nước mắm , nói là nước mắm cho lịch sự ,  chứ thật ra nước trà pha với muối , chén bát tự túc , Tôi không thể nào ăn theo kiểu này được , nhưng những quân nhân phạm tội ở đây họ ăn rất ngon lành, hàng ngày có Quý và Nghiêm mang thức ăn đến cho tôi , đúng ra họ chỉ làm việc với Tôi qua loa là cho về ngay , nhưng hình như họ muốn giữ Tôi lại để làm áp lực  vòi  tiền Anh Thu , Có lẽ Anh Thu vào báo cho Anh Nghĩa và Anh Nghĩa dứt khoát không để cho Anh Thu bị chúng nó làm áp lực , vì vậy sau một tuần không làm gì được chúng phải thả Tôi ra . Qua vài ngày tại Quân cảnh Tư Pháp , vì Tôi chẳng có tội nên ban ngày họ đưa tôi lên văn phòng làm việc nhờ Tôi đọc những bản án cho họ  đánh máy , qua đó tôi biết được rất nhiều Quân nhân nhất là  địa Phương Quân hay phạm tội hiếp dâm . Sau khi trả Tôi về đơn vị , vài tuần sau tôi nhận sự vụ lệnh về thặng số trại SỐNG MỚI ở Tân Sơn Nhất  với lý  do Thặng số chờ  Tòa , và ngày đi có ngày về thì không.
Về đây họ không giam như nhưng quân nhân khác, họ cho tôi làm nhiệm vụ đi liên lạc với các  đơn vị  Cảnh Sát các Quận trong Saigon  tìm hiểu các Quân nhân Không Quân phạm tội,   đến  tháng tư  năm 1974 họ trả tôi về  đơn vị ,  và cho đến  tháng 5 năm 1974  Anh Thu và Tôi được Tòa  Aùn  Quân sự mời ra làm việc , và mọi sự lại khai như ban đầu , sau đó ngày 12 tháng 07 năm 1974   Anh Thu và Tôi được  trát  tòa gọi ra Trình diện , khi vào phiên tòa chánh Aùn   chủ tọa của Tòa Aùn Quân sự  là Ðại Tá TỪ DƯƠNG , Oâng cho hỏi Anh Thu trước là có bà con họ hàng với Anh  Nghĩa không và chỉ hỏi như vậy , tiếp đến Tôi ông cũng chỉ hỏi như thế mà thôi , sau đó họ mời Anh Thu và Tôi ra ngoài không cho dự phiên tòa kết tội Anh Nghĩa , Chúng Tôi hiểu  đây là sự tế nhị của Tòa Aùn không muốn cho thuộc cấp thấy cấp chỉ huy của mình bị  kết tội , sau gần một  giờ  đồng hồ luận án , Tòa cho mời tất cả nhân chứng và Can phạm ra trước sân cờ ngay trước cổng để tuyên án . Trước tiên Tòa Aùn cho làm lễ chào cờ  dàn nhạc Quân đội Trống kèn đã xếp hàng dài trước sân cờ họ mặc lễ phục màu trắng và những đai tay bụng chân bằng da màu trắng , nhạc quốc thiều  trổi lên  châm dứt là  giấy phút hồi hộp và căng thẳng đã đến….Ðại tá Từ Dương đọc bản án  “ Xét vì ….. Tr/T Nguyễn Văn Nghĩa đã can tội trái lệnh mà Quân luật đã ra …. Xét vì ….. Tr/T  Nguyễn Văn Nghĩa đã làm Tổn thất về Quân sự …Nay với Bản Aùn Trung Tá Nguyễn Văn Nghĩa can Tội VI PHẠM HUẤN LỆNH QUÂN SỰ  theo bản án số….  Của TTM/QÐ.VNCH/ T.A QS. NTG. Ngày…… Toa Tuyên án …..” Tới  đó  Ð/T Từ Dương  ngừng lại và Một hồi Trống quân hành ….  CÀ …THÙNG …CÀ…THÙNG …CÀ …THÙNG… nghe tiếng  trống làm  tức ngực người nghe và thật tình Tim tôi muốn nhẩy ra ngoài, tiếp đến giàn kèn Quân nhạc trổi lên tiếng kèn kêu như thúc quân rầm rộ , càng nghe càng hồi hộp , rồi cả hai kèn và trống đồng hoà nhạc kéo dài 15 phút . Ð/T Từ Dương tiếp tục tuyên án “ Tr/T  Nguyễn  văn Nghĩa bị kến án tám tháng tù ờ bắt đầu kể từ ngày Tr/T bị bắt giam “ và dàn nhạc lại tiếp tục trổi lên , lần này sao tôi nghe hay và có vẻ vui  mừng hơn , mọi người lại chúc mừng Anh Nghĩa vìa Anh đã ở trong quân Lao  9 tháng rồi qúa  thời gian tòa kết án . và từ đó anh về nhà luôn.
     Sau này tôi được biết người đánh  cắp máy bay là Th/u Hồ Duy Hùng  một Phi công đã được đào tạo tại Texas Hoa Kỳ  cùng khóa với Trần Văn Sua của PÐ 219 sau khi Anh ta về VN thì Bộ Tư Lệnh Cảnh Sát Quốc Gia điều tra ra gia  đình  Anh ta theo địch Quân và Bộ Tổng tham mưu QÐ.VN.CH do Ðại Tướng Cao Văn Viên  Tổng tham mưu trưởng QÐ .VN.CH  chỉ thị BTL.KQ sa thải Anh ta  ngày 31 tháng 12 năm 1971. Anh ta lấy máy bay và bay về Dầu Tiếng cách Cà Tum khoảng 5 hoặc 6 cây số khi bay tới mật khu Anh ta bị bắn rấn nhiều và rất may nhờ có Arrmor  tấm giáp chắn đạn đã cứu nguy cho Anh ta .
     Năm 1974  trong năm này  không ai cắt Tôi đi bay nữa chỉ trực tại Phi Ðoàn vì vậy không nhớ những Tai nạn say ra năm  1974 , còn Tại Phi Ðoàn lúc đó Anh  Huỳnh Văn Phố lên Quyền Phi Ðoàn trưởng  sau hoán chuyển với  Phi Ðoàn trưởng Phi Ðoàn 253 ngoài Ðà Nẵng  là Anh Th/T Phạm Ðăng Luân , Anh Luân trở về PÐ219 giữ chức vụ Phi Ðoàn Tưởng  Anh Th/T Huỳnh Xuân Thu Phi Ðoàn Phó  Anh Trần Ngọc Thạnh Sỉ Quan Huấn Luyện và Anh Phạm ngọc Sâm Trưởng Phòng Hành Quân , buổi đầu Anh Sâm cắt bay không  để ý đến sự trùng hợp Tên Tuổi nên có vài việc buồn cười như Anh cắt bay một Phi Hành Ðoàn đi biệt phái Ban mê Thuật  Anh ghi Trên bảng PHР BƠ – ÐƯỜNG – XẢ – CẢI  ( Phan Công Bơ  TPC – Lý Bổn Ðường HTP – Mevo Hồ Văn Xả – Gunner Lê Văn Cải ) thế là mọi người một mẻ cười vì nguyên PHÐ toàn đồ ăn không sợ đói . Sau Anh lại cắt bay một PHÐ cũng bay BMT sáng ra các Anh thấy PHÐ này đều rụng rời tay chân , và không Anh nào chịu bay cả KIỆT – LỰC – QUAN – TÀI ( Võ Tuấn Kiệt TPC – Nguyễn Hùng Lực HTP – Mevo Nguyễn Văn Quan – Gunner Nguyễn Văn Tài ) Anh Sâm  phải cắt lại PHÐ khác  các Anh mới dám bay.
     Cuộc chiến đấu với Ðặc Công  tại Phi Trường L.19 One five five  ( Chờ  các Anh có mặt trong mặt trận này  Bổ Sung ) 
      Phi Trường  one five five là  một phi trường L.19 và sở dĩ gọi là Phi trường One five five  là vì nó nằm về hướng 155 và chỉ có một số kỹ thuật biệt phái  nơi đây  còn lại bảo vệ phi trường  , Hình  như là Ðịa phương Quân chứ không phải là Lính Bảo An .  Phi trường nằn song song với đường quốc Lộ đi Pleiku. Ngay cổng vào Phi Trường  mở ra nhìn về hướng  rạp chiếu Bóng gần bùng binh và Nhà Thờ , Vào Cổng bên phải là Ðoàn truyền Tin và Khu gia Binh của Bảo Vệ Phi Trường  Ðối diện  cổng  vào băng ngang Phi Ðạo là Bãi đậu trực thăng  chiếm gần nửa đoạn dài Phi đạo , bên cạnh Bãi đậu trực Thăng là Câu  Lạc Bộ và những dẫy phòng nghỉ của Kỹ thuật và Biệt Ðội trực Thăng  những dẫy này nằm thẳng góc với Phi Ðạo , chung quanh Phòng nghỉ là những hàng rào bao bọc  băng lưới chống B.40  cổng ra nằm cuối Phi đạo  chính vì vậy nơi đây thiết kế không có lối thoát, NV.PH  muốn ra chỗ đậu TT phải đi hết một đường Phi đạo , hệ thống phòng thủ ở đây rất lỏng lẻo và không chuyên môn , thiếu kinh nghiệm tác chiến.
      Ðầu tháng ba  năm 1975  Biệt Ðội 219 gồm 7 Phi Hành Ðoàn 3 Gun + 3 Slick và một C&C Nhân viên Phi Hành Tôi Không nhớ thứ tự và quên cũng nhiều gồm : Anh Huỳnh Xuân Thu Biệt Ðội trưởng Anh Lâm Hồng Son , Trần Văn  Sua , Lại Công Aân, Võ Văn Còn , Quách Ngọc Thao , Nguyễn Ngọc B , Nguyễn Văn Be , Nguyễn văn Tiều , Phan Công Bơ , Ðặng Quân ,Dương Ðức Hạnh , Vũ Kim Long  ( Long nhí ), Trần ngọc Sơn . Mevo có Thảo , Vẹn , Ngọc , Phúc  quên 3 mevo và Gunner   Thân Ngọc Hải Quên mất 6 Gunner.
   Bảy  PHÐ này  biệt phái lên Ban Mê Thuật trực tai sân bay 155 để PC và nghỉ ngơi tại đây  và làm việc cho  Ðại Tá Quang Tư Lệnh Sư Ðoàn 23 và  Ðại  Tá Aân Trung đoàn 53  Ðến ngày 10 tháng 03 năm 1975 là ngày hết nhiệm kỳ công tác , ngày hôm đó Phi Ðoàn 215 phải lên thay thế , Nhưng Oâng Phạm Bính Không Ðoàn Phó Không Ðoàn 62 Chiến Thuật  vì thấy chiến cuộc đang sôi động và Oâng ta cũng  xuất thân từ Phi Ðoàn 215 , Oâng Ta đã  quyết định bắt Phi Ðoàn 219 phải ở lại chiến đấu thay thế cho PÐ215.
     Sáng Hôm đó ngày 10 tháng 3 năm 1975 Một chiếc Slick chở Ð/T Quang đi thị sát vòng  đai bảo vệ Thị Xã gồm những đường Giao Thông hào chống tăng  của  Công Binh làm , sau đó Họp các Trung Ðoàn Trưởng  tại Quận Ðức Lập  về  những phương Aùn phòng thủ, sau đó PC về  đáp Gia Nghĩa  ( Quảng Ðức ) , đến 15 giờ  thì Sư Ðoàn điều một C&C và hai Gun cất cánh về Quận Ðức Lập để xạ Kích và yểm trợ Quân bạn , Lúc đó Quận Ðức Lập và căn  cứ Núi Lửa  gần đó đang bị pháo kích  dữ dội , và Ðịch quân đang tràn lên tấn công  Hai chiếc Gun là Còn , Tiều bay Gun 1 và Gun 2 không nhớ  chiếc C&C thì chỉ nhớ Mevo  Nguyễn Phương Thào và Gunner Thân Ngọc Hải. Lúc C&C bay trên cao quan sát thì Phòng không 37 mm bắn phía hông phải khoảng 30  trái nở Hoa trắng như Pháo bông  giăng hoa đầy trời chung quang chiếc C&C Trưởng Phi cơ hạ độ cao về phía bên trái , lập tức một đợt Pháo Bông 37 mm nữa  nổ đuổi theo phía đuôi tàu , Sau cùng về đáp tại Quảng Ðức an toàn. Ðến 17 giờ Ðức Lập bị Over run Ðịch Quân đã tràn ngập  nơi này. Và tất cả PHÐ bay trở về BMT ngủ đêm .
     Khoảng 2 giờ sáng rạng ngày 11 tháng 03 năm 1975  thì Ðịch Quân bắt đầu pháo kích Phi trường 155 tất cả chạy ra hầm trú ẩn , Một hố cá nhân có Mevo Thảo và Dương Ðức Hạnh , còn tất cả chui vào hầm trú ẩn một giờ sau Thì phòng thủ Phi Trường  báo  là  Ðặc Công của địch đã xâm nhập vào bên trong  , lập tức  Các Anh Em Phi Hành ra khỏi hầm trú ẩn nhận súng  M.16 , lúc đó Gunner T.Hải đang mặc đồ lót vội chạy vào phòng ngủ lấy quần áo và cây súng M.16 chạy ra thì bị một trái  Beta  nổ ngay bên cạnh khoảng 2 mét , không bị thương T.Hải chạy về Hầm trở lại  và nhìn về hướng Câu lạc Bộ nới Ðặc công từng tốp 3 đến 4 tên  cởi trần mặc quần đùi chạy vào phía đó , bắt đầu sảy ra một cuộc chiến Không Quân 219  đánh bộ kéo dài đến gần sáng thì Phe ta bị một trái B.40 bắn trúng miệng hầm , phía sau là H.Son, Quân và  Quách Ngọc Thao  cả ba bị thương nặng do sức nổ làm cho đá  và Bê tông bắn tung toé T.Hải nằm sát đất  cách 4 mét nên chỉ bị một mảnh đá nhỏ  vào đầu, làm máu chảy rất nhiều . Gần sáng thì Anh Em PH rút ra sát hàng rào ranh giới giữa Phi Ðạo và Phòng Nghỉ  nhẩy xuống giao thông hào cố thủ , Lúc 4 giờ sáng thì  Long Nhí và Mevo Thảo  cắt rào chạy ra PC bay về An Toàn có lẽ Trong lúc này Anh Thu và Hạnh , Vẹn  cùng  nhiều người nữa   cũng bay về thì Phải. Long Nhí và Thảo chở thêm 5,7 người lính bộ binh về đáp tại Thành (Nha Trang)  cho họ xuống .Sau đó Anh Sua cũng bay về Anh vừa cất cánh thì một chiếc Chinook bị bắn cháy  gần cổng PT . đến 5 giờ sáng thì hai chiếc Tiều , Bơ và Sơn Mập bay về an Toàn . Lúc đó Ðặng Quân đang bị thương nặng rủ T.Hải bay về nhưng Hải không dám và Anh Ðặng Quân đã cất cánh an toàn nhưng vì bị thương nặng nên mất phương hướng Anh đã rớt gần cầu 14.và vĩnh viễn rời xa Ðồng Ðội Sáng ngày 11/03/1975. Từ đó  trời gần sáng nên địch   quân thấy rõ và từng chiếc Pc bị địch quân  bắn B.40  nổ tung  không còn một chiếc nào , vì thế NV.PH 219 đành phải nằm chờ sáng tìm phương cách thoát thân. Ðến sáng A.37 bay lên đánh chung quang phi trường tới trưa , Phòng không của địch quân bắn như mưa nhưng không trúng chiếc nào . Lúc Ðó Ðặc công nằm im có lẽ đã bắn hết đạn và chỉ có ít người nên không dám tấn công , họ chờ chủ lực của họ đến . Ðến chiều thì tất cả cắt rào kẽm chui ra phi đạo lúc đó Quách Ngọc Thao bị thương rất nặng , phải khiêng anh băng qua Phi Ðạo  chạy qua  dẫy Truyền Tin  và nhờ họ  bắt liên lạc về Không Ðoàn nhưng Ông Bính  từ chối cho tàu lên rước , và  vì thế Anh Quách Ngọc Thao ra đi mãi mãi trước khi Anh ra đi có nhơ Anh H.Son mang tất cả giấy tờ tùy thân  và kỷ vật   của Anh về cho gia Ðình , tất cả còn lại quyết định phá rào để ra ngoài vì xe Tăng địch quân bắt đầu tràn vào phi trường  Lúc này không hiểu sao Nguyễn Văn Be lại bị bắt và Anh đã vĩnh viễn không thấy quay về, riêng Anh H.Son và T.Hải người băng đầu người băng vai nhặt  quần áo dân đi bộ ra cổng chính , sau đó trà trộn vào với dân đi về hướng Phước An , lúc đó PHÐ đánh bộ còn lại 7 người  gồm H.Son, Aân , T.Hải , mevo Phúc , Mevo Ngoc và hai người nữa quên  tên , Tất cả quên máy bay đi chân đất ăn chay bằng khoai mì nướng và ngủ màn trời chiếu đất , tất cả tiếp tục đi đến ngày thứ hai  có gặp một  đội  Trực Thăng , Anh Lại công Aân bắn Pen gun nhưng Ðoàn trực thăng không thấy và họ bay về hướng BMT .
     Ðến chiều ngày thứ Ba ngày 13/03/1975  đi bộ đến đồi 62 thì đường  bị  đắp mô , đoàn dừng lại chờ Bộ Binh mở đường  lúc đó  là 16 giờ , Các PHÐ đánh bộ  mua được  thịt Heo của dân , trước khi họ di tản họ mổ heo bán ,và  nhặt nồi niêu kho thịt nấu cơm cho bữa chiều . Anh H.Son rủ T.Hải leo lên đồi Trại đóng quân Bộ Binh  xin băng bó lại vết thương , vì vết thương Anh H.Son nơi vai có nặng . Gặp lính gác của tiểu Ðoàn Bộ Binh và Xin gặp Tiểu  Ðoàn Trưởng  để xin liên  lạc  về Nha Trang , và thật may mắn Thiếu Tá tiểu đoàn trưởng lại là bạn thân của Anh Phạm Ðăng Luân  nên Oâng ta  gọi Bác Sĩ băng bó lại cho Anh H.Son , Lúc đó T.Hải ở ngoài phòng truyền Tin và nghe Anh Luân hỏi Tiểu Ðoàn Trưởng  “ Chỗ mày có an toàn không , Tao vừa bị  SA.7  làm hết một chiếc tại BMT “ Rồi Anh Luân cho máy bay lên ngay . T.Hải vui mừng  chạy xuống báo nhỏ với Anh Em KQ đánh bộ  cho hết thức ăn đi và   có Xếp đến rước , Tất cả KQ  đánh  bộ vội vã lên đồi , và đúng lúc Tàu vừa đáp , tất cả về Nha Trang đêm đó . Chấm dức cuộc chiến của những chàng Phi Hành  đánh  bộ ăn chay nằm đất. Và cũng đúng ngày đó  Anh Hùng đế cũng vĩnh viễn ra đi cùng với ba đồng đội.
           Ngày 13 tháng 03 năm 1975  Tai nạn cuối cùng của Phi Ðoàn 219  PHÐ : HÙNG – HẠNH – NGHIÊM – ÂN   ( Ð/U Lê Thế Hùng ( Ðế) – Th/U Dươngï Ðức Hạnh – Th/S Trần Mạnh Nghiêm – HS Nguyễn Văn Aân )Thi hành Phi Vụ Hành Quân số B.093 Xạ Kích và yểm trợ cho Trung Ðoàn 53 của Ðại tá ÂN tại chiến trường Phụng Dực  Ban Mê Thuật , Lúc đó Anh Hùng đế bay Gun 1  Anh Còn & Tiên bay Gun 2  còn hai Sick là  Nhu bay Slick 1 &  Long bay  Slick 2   còn một chiếc Air cover ở phía bên trên là Anh Phạm Ðăng Luân PÐT 219 , Vào lúc 17 giờ 10 Anh Hùng bay vào Toạ độ AQ.895.015 gần trại Biệt Kích B.50  thì bị hoả lực Phòng Không  SA.7 của địch quân bắn trực xạ  máy bay gẫy làm đôi , bốc cháy và nổ tung  tiêu hủy 100% Phi Hành Ðoàn đều tử   trận  không lấy được xác. Anh Luân ra lệnh toàn thể  Phi Cơ phải bay về vì cố gắng cũng không thể nào vào được , và Các Anh Ðã Hy Sinh rồi .
     Ðến cuối tháng 3 năm 1975 một số Phi Cơ Từ Phù Cát và Pleiku di tản chiến thuật về Nha Trang  sau đó vì sự di tản của máy bay Fixwing  Hoa Kỳ làm  rối loạn các Anh Phù Cát và Pleiku nên các Anh bay về saigon , Sau khi các Anh rời Nha Trang thì các lực lượng kỹ thuật và một  số  Quân Nhân không phi Hành hoang mang đã theo máy bay C.119 và  C.123 về saigon, lúc đó tình hình các Anh Em Phi Hành  của 215 cũng như 219 bị lay chuyển và các anh đã bay về TSN .
     Khi về đến TSN Phi Ðoàn được cấp phát quân trang mỗi người một bộ , và cho tạm thời  đặt văn Phòng  219 tại một căn phòng nhỏ 24 mét vuông bên cạnh Câu Lạc Bộ Mây Bốn Phương  Trời .
      ÐẾN ÐÂY KẾT THÚC NHỮNG  HUYỀN THOẠI  CỦA PHI ÐOÀN 219 LONG Mà MÀ QUÂN ÐỘI ÐỒNG MINH GỌI HỌ LÀ KINGBEE. 

THỜI GIAN & SỰ KIỆN Section 5


     Năm 1972  Tôi cũng đa quên mất ngày chính sác , có  hai chuyện vui không biết Anh HUỲNH VĂN PHỐ  còn nhớ không , năm dó Phi Ðoàn 219 chưa dời về Nha Trang lúc chuyển tiếp từ CH.34 qua UH.1  , Phi Ðoàn nhận thêm một số anh Em Gunner , hôm đó hình như chưa có Anh Hảo , một Gunner chạy  vô đứng trước bàn Ð/u  Phố  , đưa tay chào thật nghiêm ,đúng quân phong quân kỷ  nói “ Thiếu Tá … cho Tao đi phép đi “ lúc đó Anh Phố tức quá không biết làm sao ? …, vào phòng CHT  nói với Th/t PÐT Nghĩa , Anh Nghĩa bật cười “ Trời đất ơi  … thằng khùng mà … cũng tức sao ? “  đó là Hạ Sĩ  Trần Phát , Anh Ta người Hoa nên cách ăn nói không rõ ràng . Và một chuyện mà Tôi cứ tức cười và  nhớ mãi , khi PÐ nhận Gun Ship thì có một số  Crewchief bên các Phi Ðoàn Trực Thăng của Hoa Kỳ , sang huấn luyện cho các Mevo CH.34 tại Phi Ðoàn ,  sau 15 ngày các Crewchief Hoa Kỳ  kiểm tra lại các Mevo PÐ , họ yêu cầu Mevo tìm   chỗ  nào hư hỏng báo  cho Họ  biết , đến phiên  Thượng sĩ Võ Văn Hồng ( Hồng sún) , Anh leo lên đuôi may bay ,  Anh lắc cái đòn cân bằng ,đổi sải của cánh quạt  đuôi , anh thấy nó lỏng  , nhưng Anh không biết diễn tả như thế nào cho người Mỹ họ hiểu , bí qúa anh nói  đại “ Crosshead sục sịch “  Anh chàng thượng sĩ người Mỹ gật gù “ Oh! Crosshead Bullship ha !…  good…good…good ! “ thế là mấy anh chàng người Mỹ , thưởng cho Anh Hồng một cái hộp quẹt Zippo, sau đó Phi Ðoàn mời các chàng Mevo người Mỹ vào  câu Lạc Bộ của Anh Nhơn ở tại Phi đoàn, do đầu bếp Woằng A Sáng  đảm trách , hôm đó một bữa tiệc linh đình thết đãi các huấn luyện viên Hoa Kỳ.
       Vào khoảng tháng 3 năm 1972  Tr/u HÀ TÔN   bay Huấn luyện cho một Pilot mới về  là Th/u ÐẶNG QUÂN ,  sáng hôm đó Anh Tôn  xem Phi Lênh là bay huấn luyện với Quân , Anh bay ra  đầu Phi Trường khu vực gần Non Nước  cho Anh Quân  bay sau khi bay tập nhiều động tác  , Anh thả cho Th/u  Quân đáp Force Landing , lúc xuống tới đất Th/u Quân flare lại thật nhanh , chạm  tail skit xuống đất , lúng túng TH/u Quân quên kéo colective pitch stick   lên , làm PC  đập mạnh xuống , trong lúc đó Tr/u  Hà Tôn đã   cài Saferty bell lại quên lock  Harness  nên bị Syclic stick đập vào ngực , ( giống tình trang Anh Cung ) Anh đã bị chết ngay sau đó . Lúc đó gia đình Anh Hà Tôn ở Ðà Năng , Phi Ðoàn đưa  xác Anh về quàng tại nhà , rồi Quan tài Anh Hà Tôn được PC chở về Saigon, an táng tại Nghĩa  Trang MẠC ÐĨNH CHI .
     Ðến ngày 25 tháng 04 năm 1972 , Phi Ðoàn chuyển đơn vị  về NhaTrang  , buổi trưa hôm đó  khoảng 14 giờ toàn bộ Trực Thăng  của Phi Ðoàn 219 , đáp đầy đủ tại Parking riêng  của Phi Ðoàn,  nằm Phía sau Phi   Trường , gần cổng nhỏ đi ra hướng chợ  Phước  Hải Nha Trang , Phi Ðoàn được toạ Lạc tại Trại Bắc Bình Vương, ( Nơi trại Lực Lượng Ðặc Biệt  Ðoàn 75 cũ ) , Ðây là lần đầu tiên,  Phi Ðoàn được thừa hưởng một vị trí khang trang, sạch đẹp , Phòng làm việc của Chỉ Huy trưởng rất đẹp , tất cả nhưng phòng nghi , phòng họp cũng đẹp , được trang  trí hoa mỹ , dưới  bàn tay khéo léo Mevo ÐỔNG MINH  SANH  , làm cho Phi Ðoàn có một vẻ sang trọng , bên cạnh là nhà riêng của Chi Huy Trưởng  , thông ra sân rông lớn trước mặt Phi Ðoàn , có một dẫy cột cờ  , lối đi rộng rãi bên hông Phi Ðoàn , phân chia  4  dẫy phòng , mỗi dẫy phòng đều  có lầu , một dẫy như vậy có 10 phòng rộng rãi , trước mặt Phi Ðoàn có một số gia đình của Phòng vệ phi trường , khu vực này vẫn có hàng quán và bàn Billard , Anh Em Kingbee  rất vui vẻ và thoả mãn, Phi Ðoàn còn được thừa hưởng một khu gia binh  ở đường trước mặt cổng  Long Vân rẽ trái khoảng 500 mét, một nơi rất rộng   nằn trên đường LÊ VĂN DUYỆT   lúc bấy giờ,  đó là Trại HÀM TỬ  , các Kingbee thật là hãnh diện .
      Sau đó dể làm lễ ăn mừng , Phi Ðoàn mới  cũng là ngày Phi Ðoàn 219 ăn mừng chiến thắng Quảng Trị , rút hẳn quân về NhaTrang , Anh Nghĩa cho  triệu Tập toàn thể NV.PH  làm lễ NHIỆT LIỆT CHÀO MỪNG CÁC CHIẾN SĨ TRỞ VỀ SAU CHIẾN THẮNG QUẢNG TRỊ .  Trong lúc đó những chiến sĩ KINGBEE vẫn còn hành trang và lấm bụi chiến trường , xếp hàng trước sân cờ 219,  nghe Th/t CHT  Nguyễn Văn Nghĩa  đọc lời chào mừng . Rồi toàn thể NV.PH chén thù chén tạc ngoài trời cười nói vui vẻ , Tôi lúc đó có máy ảnh, đã ghi lại những giây phút huy hoàng đầy tình nghĩa này. Và các Anh cũng đã được xem ảnh. Rất tiếc là đã thất lạc  đi rất nhiều hình ảnh, nên không bộc lộ  được hết những phút giấy ấm cúng đó.
     Rồi thời gian thấm thoát , kể từ ngày Phi Ðoàn 219 dời về NhaTrang , cũng sau vài tháng  Phi Ðoàn gặp một tai nạn của  PHÐ : Tr/u Trần NGỌC A -  Th/u Lê Hoài PHƯƠNG -  Th/s Phạm Văn  THỊNH -  H/s Nguyễn Văn  DIỆP . ( Chi tiết cũa Phi Vụ này Anh Lê Hoài Phương  biết rõ, hiện nay Anh Phương  đang ở Michigun Hoa Kỳ số ÐT :   616  -  273 – 1610  ) .Lúc này Phi Ðoàn thường biệt phái ra Phú Bài , Anh Trần Ngọc nhận phi vụ  trực tại cấy số 17  Huế ,  chờ lệnh điều động , sau đó Anh được lệnh bay hành quân tại Khu vực phía Tây cây số 17 , khi bay đến khu vực  rừng chồi , có rất nhiều bụi Le một loại tre  thân nhỏ , Bất ngờ địch quân ẩn nấp trong các bụi tre bắn lên , Phi cơ trúng đạn bị  rơi xuống , khi  máy bay chạm mặt đất , lập tức  Phi Hành Ðoàn vội vàng nhẩy ra khỏi máy bay , bỏ chạy về hướng  có có đồn Ðịa phương Quân , sau lưng địch quân bắt đầu xuất hiện  , họ đuổi theo ráo riết , nhưng tuyệt nhiên không dám đến gần các Anh , Họ la lớn “ Hàng sống chống chết “ , họ  càng đuổi càng la , như  thế …làm các Anh bấn loạn , thật tình mà nói,  các Anh chỉ chiến đấu trên không  , không có kinh nghiệm tác chiến dưới mặt đất . Tr/u  Lê Hoài Phương , ra trường và đã chiến đấu từ Bộ Binhø , Anh chuyển sang Không Quân ,  nên đã  có kinh nghiệm  tác chiến … nhanh chân hơn , Anh vội chạy ngay  sang hướng khác , đến một bụi le  , rất may phía dưới gốc bụi le có một hầm trú ẩn , đã được địch quân đào sẵn  , Anh chui hẳn vào trong hầm , ( Theo phương châm TRỐN CHỖ NGUY HIỂM NHẤT LẠI LÀ CHỖ AN TOÀN NHẤT ), thế là Anh được thoát , còn Trần Ngọc – Mevo Phạm Văn  Thịnh , Gunner Nguyễn Văn Diệp bị địch quân bắt giải ra Bắc . Sau  đó máy bay TT , suốt ngày lùng sục , tìm tung tích PHÐ bị bắn rơi , nhưng vẫn không tìm thấy , đến chiều tối  hôm đó họ bỏ cuộc , sáng hôm sau sẽ tiếp tục tìm kiếm. Về phần Tr/u  Lê Hoài Phương , khi địch quân đã bắt được ba người đồng đội của Anh , Anh  năm đó đợi cho địch quân rút ra khỏi khu vực , Anh đang  trốn, cho đến chiều , Anh bắt đầu mon men theo hướng mà Anh nghĩ  là có Quân bạn , thật cẩn thận và cố không gây chú ý , Anh mò mẫm mà đi , cho đến chập choạng tối , Anh về đến được gần đồn Ðịa Phương Quân , khi đến nơi thì trời bắt đầu tối , Anh thấy trời tối , một phần vì sợ mìn phòng thủ quanh  đồn , một phần vì trời tối quân bạn không nhìn ra ai sẽ bị bắn lầm , nên Anh không dám bao đông cho quân bạn  ( Ðây thật là một kinh nghiệm với những quân nhân đã từng chiến đấu đường bộ ). Ðến sáng, Anh thấy trong đồn bắt đầu có sinh hoạt, Anh mới la lên ,các Quân nhân trong đồn chạy ra đưa Anh vào trong trại , khi đó Anh mới được biết  đồn này nằm gần căn cứ SALY. Ðây cũng là sự thông minh của một Phi Công  biết cách thoát hiểm trước tình huống nguy ngập.
      (Anh Trần  Ngọc kể lại  :  Chuyến  bay định mệnh  ngày nào đã xô  đẩy  tôi phải xa rời tất cả  Anh Em bạn bè  từ gần 30 năm nay rồi… Ở trại tù  Bắc Việt  , trước năm 1975 Tôi đã  gặp  các Anh Chung Tử Bửu , Bùi Tá Khánh  và Võ Văn On bị cụt  một chân. Sau năm 1975 Tôi gặp Anh Nguyễn Văn Nghĩa  và rồi khoảng 6 tháng sau  thì Anh mất vì bị bệnh ung thư bướu  ở co ) .å
     Năm 1972  PHР : Tr.u HUỲNH VĂN DU – TH/U TRẦN MỘC ÐẢNH –TH/S PHẠM MINH MẪN – HS TRẦN PHÁT . Lúc này PÐ 219,  có một biệt đội nằm tại Ðoàn 75 Lực lượng Ðặc Biệt,  đồn trú ngay trước chợ Cù Hanh  Pleiku , Hôm đó được lệnh đi rước một toán đến ngày về ,  cùng  thời gian này Phi Ðoàn 235 tại Pleiku , cũng đi thả một toán Lôi Hổ,  xuất phát từ trại B.15 ,  Biệt Ðội 219 bốc một toán đang ở  gần Sông Mekong ,đã đến ngày về ,  PÐ 235 thả một toán  10 dặm  phía Bắc của  Sân bay La băng sút   Cam Bốt ,  trên đường cùng đi  PÐ235  bắt đầu thả chiếc thứ nhất gồm 3 troops , khi cất cánh lên ,  địch quân bắn với theo tơi tả , chiếc thứ hai nhất định không chịu xuống , họ cũng không chịu đón 3 troops hiện đang nằm tại LZ , đau lòng vì các anh biệt kích bị bỏ rơi  Ð/u  Huỳnh Văn Du  vừa bay  ngang la lên “ Tai sao các Oâng không chịu xuống đón người ta về “ . Trên máy bay quan sát một  Tr/U Lôi Hổ Tôi quên  mất tên có lẽ là tr/u Nguyễn Hữu Thọ nghe được giọng Anh H.Du , mới Yêu Cầu “ Anh Du đó phải không , Anh có thể giúp xuống đón mấy thằng Em về được không “ Anh H.Du đồng ý và nói “ Mẫn chú xem hướng mấy giờ “ Tôi trả lời ngay “ Hướng 3 giờ Anh Du “ Anh H.Du lập tức Descends  xuống ngay  LZ và yêu cầu “ Cho yểm trợ đi “  , Trong lúc này TT. Vũ trang yểm trợ bắn chung quanh LZ rất ráo riết ,   nơi này rng như một sân đá bóng , cây cao cũng khoảng gần 20 mét , khi chúng tôi xuống đến nửa thân cây , Tôi trông thấy Ba BK  đúng dậy chạy về hướng máy bay , thình lình tôi trông thấy rõ ràng , một BK bị bắn vào đầu gối , chổ vải của đầu gối toé ra , Anh ta gục xuống ,  máy bay  đáp cách chỗ  3 BK  khoảng  20 mét , hai BK  chay thẳng dến PC nhẩy lên ngay còn lại một bị thương, Anh Ta không  đi được , hai tay nắm từng cọng cỏ kéo mình lê tới , Tôi nghe như PC bị trúng đạn nhiều nơi , bên vai trái Tôi  cái túi treo bịch gạo sấy P.I.R rung  rung vì trúng đạn ,mới đổ nước nóng bao bị rách nghe thơm phức  , khi Anh  chàng bị thương  chụp được vào Skit , Anh H.Du hỏi “ Rồi  chưa  Mẫn ? “ Tôi vừa nói “ Chưa “ , Anh đã vội dở PC lên , rồi Anh Du lập tức để xuống lại , máy bay trườn tới  một chút , Tôi kéo được người bị thương lên PC , Anh Du cất cánh ngay , lúc đó địch quân bắn theo dữ dội , Tôi nghe bụp bụp nhiều phát  thấy PC khựng lại rồi  bị mất tua , PC như có cái gì ghì  xuống một cái rồi lại bốc lên , Anh Du nói “ Chết cha đứt giây gar rồi “ , Thật là may mắn vì trên các loại UH.1 , khi tay gar bị đứt nó  trở về ngay vị trí  tự đông , tăng lên 6,600 tua  , vì vậy nó bị ghì  lại một cái rồi lại bốc lên , chiếc PC chồm lên vài cái như nhẩy qua nhiều con sóng , lết qua ngọn cây về hướng Bắc của LZ . Trong lúc này Gunner Trần Phát bị thương nơi đùi,  còn hai BK  không bị thương đang băng bó cho chàng bị bắn bể đầu gối  , Chàng ta la lên một cách tuyệt vọng và  đau đớn  “  bắn  tôi chết đi đau  quá,  không chịu nổi ,  còn chàng Trần Phát thì lết qua chỗ Tôi  hỏi “Em bị thương như vầy PÐ còn cho bay nữa không Thượng Sĩ “,  Tôi vừa lo lại vừa buồn cười ,  cái  chú này thật là điếc không sợ súng , rồi Anh Du nói “ Chết rồi Mẫn ơi đồng hồ Oil Pressure  kìa “  Tôi nhìn lên Instrument Panel, trông thấy kim  đồng hồ Oil Pressure , lúc lắc dựt dựt vài cái rồi rớt gục hẳn xuống phía dưới , trong khi đó nhìn xuống phía dưới là sân bay La Băng  Súit ,  chiếc  PC thứ nhất của PÐ 235 bị bắn lũng bình xăng họ bỏ đó , cánh quạt vẫn còn quay tít , Tôi nhìn chiếc TT mà lòng đau sót ,Tôi quay qua hỏi Anh H.Du“ còn mấy phút thì về tới phi trường Lệ Minh Anh Du “ Anh Du trả lời “ khoảng 15 phút “ Tôi nói “ Anh có thể ráng về được không “ Anh Du nói “ Ðược… Ðược “ khi PC bay về vừa Hover trên Parking  của Sân bay Lệ Minh  Pleizơreng ,  Tôi nghe một cái ịch phi cơ tắt máy hoàn toàn và rơi xuống đất , thật may là chỉ còn cách khoảng  một thước trên mặt đất , khi xuống đất Tôi nhìn lại chỗ Tôi ngồi thì mới thấy thật rùng rợn , giống như họ làm xiếc phóng dao , đạn ghim dầy trên máy bay, chung quanh người Tôi, Tôi diễn giải như sau ( Khi Anh Du xuông Ðịch quân  nhắm bắn vào Pilot , mục tiêu qúa  gần, nhưng khi đó Anh Du dáp xuống , dạn trợt về phía Tôi trúng cái mũ lưỡi trai làm bể vành và bể bịch gạo sấy treo bên cạnh vai , thấy trật  , địch quân trông thấy Tôi mặc áo bay đen rất rõ ràng chúng Chỉnh qua hướng Tôi mà nhắm, thì Anh Du hỏi Tôi ,rồi chưa và kéo máy bay lên , lần này lại trật nữa ,thùng đạn dưới chân tôi bị nhiều lỗ rất sát nhau , thấy trật chúng lại chỉnh lên, Anh Du nghe Tôi la chưa vội đặt xuống Pc nhích tới ,  thế là địch quân lại bắn trật  nữa , bên vai phải Tôi PC bị nhiểu lỗ , đồng hồ áp lực nhớt bị nhịp từ đây, sau đó PC cất cánh chúng bắn với theo làn đứt tay gar )
     Sau khi quan sát chỗ Tôi ngồi , Tôi mới phát hiện ra lúc đó , Tôi đi lại giống như hai bàn chân có tấm đệm , người cứ lâng lâng như bay bổng , Tôi đi  lại giống như say gió , có lẽ đây là biểu hiện của sự sợ hãi chăng ? .
     Nhưng qua trận này , chúng tôi cảm thấy thật hãnh diện , chúng Tôi đã cứu được ba chiến hữu BK , thậm chí thay vì bỏ máy bay như PÐ 235 thì chúng Tôi lại  cố gắng đem PC về căn cứ an toàn.
     Tháng 6 năm 1972  Tai nạn PHР PHƯỚC (mực) – SƠN (mập) – CHÍNH (tiều phu) – HẢI ( ruồi). Câu chuyện này Tr/u Dương  Ngọc Như và Tr/u Võ Văn Còn biết chi Tiết.
     Buổi sáng chúng Tôi từ Phú  Bài,  được lệnh quay về Ðà Nẵng làm việc , về đến ÐNG thì  được biết cần hai chiếc vô Quế Sơn đi trước , còn lại hai chiếc nghe Briefing  vô sau ,   Lúc đó Tôi  bay chung với Tr/u  Như  , ở lại vô sau  khi nhận lệnh song suôi chúng Tôi bay theo , lúc  đĩ  trong vô Tuyến nghe Sơn Mập  la lớn ,  “  Phước out…. Phước out “ Tr/u  Như hỏi  “ out là cái gì “ Sơn mập la tiếp “ Phước …out rồi “ ,Tr/u  Như tức quá  gắt lớn lên“ Ð.M … Out là cái  gì ? “  Lúc đó Sơn mới nói “ Phước bị bắn chết trên máy bay rồi “, Tr/u  Như  ra lệnh  “ Bay về đi…” ,  Rồi tất cả quay trở về , Khi Tr/u  Huỳnh Tấn Phước ( Phước mực ) bay  low leval qua điện bàn,  vào quế Sơn,  hai bên đường là những đồi dốc trống trải,  không có cây cối dọc theo bên đường  , phía trước có 11 người phụ nữ bụng  có bầu , đang quang gánh đi trên đường , khi máy bay Tr/u  Phước gần đến nơi , họ bỏ quang gánh xuống,  biến thành súng bắn thẳng vào máy bay, một viên đạn quái ác  , đả trúng thẳng vào trán Tr/u  Phước , Anh chết tốt , không dẫy dụa , vì vậy Th/u  Trần Ngọc Sơn ( Sơn mập ) mới ở Mỹ về bay chuyến đầu tiên, chụp  syclic   và colective , kịp thời bay ngược trở lại , cả  hai mevo và gunner không kịp phản ứng gì .  Thi hài Tr/u  Huỳnh tấn Phước được đưa về Tuy Hoà nơi quê hương của Anh .
          Cũng trong tháng 6 năm 1972 Tai nạn PHР Ð/u H. DU – Tr/u PHƯƠNG – HƯỚNG –  HẢI  ( RUỒI ) Anh H.Du và Phương biết chi tiết . Buổi chiều PHÐ Anh Du  bay từ khu vực cây số 17 Huế, vào hướng Tây  của cây số 17 , gần nơi Anh Phương bị bắn và chạy thoát về .Khi đang bay Anh Du thấy thấp thoáng có người , vội nhào xuống bắn,  nhưng không ngờ ở dưới bắn trả ,  cũng nhu Anh Phước Mực , mevo   HƯỚNG  bị bắn chết ngay trên máy bay.
     Trong tháng 6 và tháng 7 năm 1973 , có vài kỷ niệm cũng cần nên nhắc  , một lần PHD  Tr/u  Trần Xuân Thọ – Th/u Nguyễn Văn Tiều – Phạm Minh Mẫn  và  gunner  Trần Văn Nô , sau khi bay từ Baston về , khi bay ngang trường nử  sinh Ðồng Khánh , các nữ sinh vẫy tay chào , Anh Trần Xuân Thọ , một phi công  rất hiền tư và rất khiêm tốn,  chợt nổi hứng , Anh vòng lại xuống thấp ,  từ từ bay qua cổng trường , Trường  nữ sinh đồng khánh là một trường kiến trúc theo lối Tây,  những dẫy  nhà đều hai từng,  lợp ngói , một dẫy hình chữ L, một dẫy chư I  nằm ngang theo cổng trường . máy bay  vừa qua cổng trường vào giữa hai dẫy nhà , thì bất ngờ  , thấy giây điện giăng ngang hai giẫy  nhà , không kịp  , Anh Thọ   càn  bừa , giây điện  hai đầu tường  đứt , lửa hai bên mái nhà sẹt.. sẹt lên , các nữ sinh chạy tán loạn ở dưới , bất chợt Hạ Sĩ Trần Văn Nô la lên “  điện giật chết tôi rồi “,  trong khi đó Tr/u  Thọ qua khỏi giây điện , Anh lại phải chồm lên mái nhà  , hai  dẫy  nhà rất khít nhau , khó có thể chui ngang hay soay sở gì được , Phi cơ nhẩy chồm  qua được mái nhà, lại gặp một sa Tô Ðô nước  , bầu nước rất cao trước mặt , ngay lối nhà của Oâng Ngô  Ðình  Cẩn  ,Tr/u  Thọ cũng may mắn vượt qua được ,  trong lúc đó giây điện vẫn lòng thòng trên máy bay , nó cứ bay phất phơ , Tôi chạy qua chú Nô xem có việc gì , rồi nghĩ ra , nếu điện giật Chú  Nô , sẽ giật hết cả PHÐ rồi , vì sợ  quá  chú Nô la hoảng lên vậy thôi , lúc đó mọi người mới phì cười , Anh  Thọ bay đến núi Ngự Bình đáp máy bay xuống ,   tắt máy ,  tất cả xuống tháo  giây điện còn dính trên phi cơ  , lấy cỏ lau vết trầy trên máy bay để phi tang , núi  Ngự Bình  chỉ có lưa thưa cỏ thấp , ngoài ra không có cây cối gì cà , đúng là núi trọc , tôi bất giác nhớ câu  “ NÚI  NGỰ BÌNH , KHÔNG CÂY , CHIM NGỦ ÐẤT – SÔNG HƯƠNG , VẮNG KHÁCH , ÐĨ LA TRỜI …! “.( Anh THỌ và TIỀU còn nhớ không )
     Một chuyện nữa càng  đáng  nhớ hơn,  hôm đó tôi đi với  Tr/u Nguyễn Xuân Bách , các PHÐ hôm đó bắn được cá  chép to  , rồi cùng nhau nhậu tại cây số 17 , đến chiều về , mọi người cũng ngà say ,  Th/u Ðặng Chí Thông  thấy Tr/u  Bách có vẻ say muốn bay về ,nhưng Tr/u  Bách không đồng ý  , Anh cứ bay theo quốc lộ ,  Low leval theo mặt đường ,   gặp bụi tre bên  đường  , Anh chỉ kéo  nhẹ  lên , nghe bộp một cái , rồi cứ thế  uốn máy bay theo  đưởng cong cũa cuốc lộ  mà bay, thật tình mà nói Anh bay rất đầm và rất êm , Tôi  rất yên chí , khi về đến Phi Trường Phú Bài , Anh  nhẹ nhàng cho may bay rất êm thắm vào ụ , bước xuống máy bay , Anh một tay cắp nón , một tay vung vẩy , nghiêng ngả , miệng cứ lẩm bẫm “ Bách bay mà… Bách bay mà… Bách bay mà.. “cứ thế cho đến khi về tới phòng,  quăng mình  xuống giường, lăn ra ngủ không còn biết gì nữa, Thì ra  bay êm  là do quáng tính và ông thần men bay  . Chứ  Anh có biết gì đâu , Lúc bấy giờ  Tôi mới giật mình , chân cẳng tôi bước không muốn nổi , rụng rời tay chân,  Tôi thật tình không uống mà say ..( Anh Bách chắc không nhớ nổi rồi )
     Tháng 8 năm 1972 Tôi còn nhớ hôm đó biệt phái Phú Bài và bay chung với Ð/u Huỳnh Văn Du , nhận lệnh thả một toán về hướng Tây của Dạ Lê ,khi thả xong Ð/u  Du bay ra khỏi dẫy núi,  phía ngoài là đồng bằng , được lệnh bay vòng chờ ,cho  đến khi Team báo vô sự thì mới được về , Khi vừa bay ra phía ngoài , Tôi chợt thấy một người đi dưới đám cỏ xanh , Tôi cầm vội Interphone , định báo Anh Du thì không thấy đâu nữa , chỉ thấy một  cục  đá  nhỏ nằm lẫn lộn dưới cỏ , Tôi hiểu ngay là người  ngụy trang , rồi tôi lưỡng  lựï không biết có nên báo Anh Du không , vì báo cho Anh Du biết lập tức phải bắn, mà không báo thì lương tâm của một người lính  cứ cắn rứt , Tôi nhớ lại Mẹ Tôi có  dặn ,trong  những lần đi phép về Saigon  , “ Con cố gắng tránh đừng giết  người nghe con “, và máy bay cứ bay vòng chờ , một vòng , hai vòng , ba vòng …. Cứ mỗi vòng gần đến nơi tôi lại lưỡng lự , rồi lo lắng , hồi hộp … và cứ thế càng bay đến gần tim tôi càng muốn nhẩy vọt ra ngoài , Rồi Tôi nghe trong vô tuyến nói “ Sơn Ca gọi Ðại Bàng , nơi đây không có chim hót “ . Thế là cuộc vòng chờ kết thúc  , Tôi thấy thật nhẹ nhõm , khi về đến Phú Bài , chạy về phòng tắm rửa xong , lập tức Tôi chạy xuống Câu Lạc Bộ , một mình nốc một hơi hai chai bia trái thơm , để tưởng thưởng cho chính lương tâm tôi.
      Ngày 08 tháng 11 năm 1972  Tai nạn hai PHР Tr/u HOÀNH – Th/u PHƯỚC ( cao) – ÐỨC – HOÀ   & Tr/u HIỆP – Th/u ÐỨC – LỘC – ÐỨC .  Tai nạn này Anh  Trần Ngọc Thạnh là Leader biết rõ .
       Buổi chiều sau một ngày làm việc căng thẳng, các PHÐ từ cây số 17 trở về  Biệt đội tại Phi  trường Phú Bài,  khi về tới Phi trường , bay dọc theo TT.HL  Ðống Ða về hướng  đông ,bay  Phọc  ma sông đến đầu phi đạo, brếch phải đáp xuống, nhưng vì chiếc sau bay quá sát , nên khi nghiêng cánh  hai chiếc đã chém nhau , rơi xuống ngay tại đầu Phi Ðạo , Tám  người trên hai chiếc máy bay,  chỉ còn Tr/u  Dương Văn Hoành là bị thương nặng, được cứu sống .
     Sau tai nạn này , Th/t Phố chia người đi báo hung tin cho gia đình thân nhân các nơi , Th/u Ðặng Chí Thông cùng  Gunner Nguyễn Thiện Trí  về Saigon, đến nhà Anh Nguyễn Thành  Phước ( cao )báo tử  theo địa chỉ Th/t  Phố cho , nhưng bất ngờ khi đến nhà Th/u Phước  , Anh Thông trông thấy chỉ có một bà cụ già đơn côi trong nhà , Anh Thông phân vân không biết nên báo làm sao, bà cụ hỏi “ Các cháu đến có việc gì “, Anh Thông chần chừ rồi cũng quyết dịnh phải báo “ Cháu xin lỗi bác , cháu đến để báo cho bác một tin buồn là… Anh Phước  đã tử nạn máy bay tại Phi Trường Phú Bài “ Bà cụ hốt hoảng một lúc , rồi ngồi thừ ra than thở “ Trời ơi !… Nó mới  từ giả đi sáng nay , mà bây giờ nó  đã chết rồi “ Anh Thông hốt hoảng … Khi nghe bà nói vậy , vì tai nạn sảy ra hôm  qua  , Th/u  Phước thì mới rời nhà sáng nay, bây giờ phải làm thế nào đây, Anh xin lỗi bà cụ “ Thưa Bác có lẽ con nhầm lẫn, để con đi hỏi lại , bác có chắc là Anh Phước mới rời nhà sáng nay không “ Bà nói “ Nó mới đi sáng nay mà “ Bà đợi con một chút “ Anh Thông nói vậy , chay ra ngoài đường thuê  điện thoại , gọi về Phi Ðoàn gặp  Th/t  Phố , Anh Phố  hết hồn , xem lại địa chỉ biết là báo lộn ,Phi Ðoàn cũng có quá nhiều Phước , lại sàng Sàng  ngang nhau.Anh Thông trở lại xin lỗi bà cụ ,  Phi Ðoàn cho nhầm địa chỉ  , Bà nói “ hay là thấy  Tôi già già yếu rồi tội nghiệp muốn dấu “, Anh Thông phải xin lổi nhiều lần bà mới yên chí, Anh Phước bị tai nạn Tôi quyên mất họ , chỉ biết gọi là Phước cao  , còn Anh Phước báo lộn là Anh Phước có trán trợt , hơi hói,  thấp người .
     Cuối Tháng 02 năm 1973 vào khoảng 28 hoặc 29 Tết Nguyên Ðán  PHÐ Ð/u PHƯỚC ( zango) – TIỀU – CHÍNH – HỒNG . Anh Phước và Tiều nhớ rõ.
     Gần Tết Anh Phước dược cử ra Phú Bài , Tăng cường cho biệt đội , trên đường gần đến Lăng Cô ,Anh Phước có ý định tìm vài con nai hoặc heo rừng , về ăn Tết , Anh vòng theo con sông nhỏ gần Lăng Cô tìm thú , bất ngờ thấy Ðịch quân treo cờ và tắm dưới sông , Anh Trông thấy ba người , hai dàn ông và một phụ nử , đang bơi dưới sông , Anh vòng lại , hai người gần bờ chạy kịp , chui vào bụi mất dạng , còn một thanh niên trẻ tuổi , đang ở giữa sông , không thể bơi vào kịp , nên lặn xuống , ở trên máy bay nhìn xuống sông thì trông thấy tận đáy, vì vậy cậu ta có  lặn thế nào cũng nhìn thấy, vì mệt cậu ta trồi lên để thở , Anh Phước lấy skit dí đầu cậu ta xuống , vài lần mệt quá , Khi Anh Phước ngoắc tay lên bờ , cậu ta lên ngay , khi đáp lại gần để quan sát , bất ngờ Chú Gunner Phạm Văn Hồng  nhẩy tụt xuông ,  lôi đầu cậu ta lên máy bay , vì quá sợ , nước làm tụt mất quần , đưa ra bộ phận sinh dục nhỏ xíu, nó  biến mất chỉ còn bằng đầu đũa . Chú Hông lấy mền  đem theo công tác, quấn vào người cho  cậu  ta , PC bay thẳng về Phú Bài . Lập tức xe bít bùng bên Dạ Lê , chạy qua mang quần áo cho cậu ta, đưa lên xe về Dạ Lê.
     Sau đó về đến phòng nghỉ  Mevo,  Lại Công Chính chửi chú Hồng một chập , vì chú Hồng quá hấp tấp nhẩy xuống , trên máy bay không ai kịp phản ứng , lỡ có bề gỉ thì làm sao báo cáo đây. Sau đó Tr/t  Nguyễn Văn Nghĩa cũng gọi chú Hông vào la rầy , .. Sau vụ này Phi Hành Ðoàn được thưởng 50 ngàn đồng  để mừng xuân , Rồi Anh Phước lại tiếp tục tìm thịt về ăn Tết , và Anh bắn  được một con heo rừng , đem về  xẻ thịt chia cho Anh Em, ai muốn lấy thì lấy, Tôi xin khúc cổ và Nọng , sau đó ra chợ Phú Bài mua cải xanh , hành , tiêu nước  mắm . nước tương, gạo . Tết năm đó Tôi dùng ba cái lon Hydrolic làm dụng cụ nấu ăn , một làm dưa chua , một kho thịt đông , và một cái tôi hái lá  chè  tười mọc chung quanh nhà , nấu nước uống,  như vậy Tôi có một cái Tết  thật đầy đủ, và đúng theo hương vị Bắc Kỳ của Tôi .
     Ngày mồng 4 Tết , phái đoàn Staff của Sư Ðoàn II  Không Quân , ra  ủy lạo  nhân dịp chiến công của chú Hồng , Tôi đang lúi húi nấu nước chè tươi trên  bếp điện , Chuẩn Tướng Lượng đi qua cửa sổ , bước vào phòng cùng với  Tr/Tá Nghĩa , Oâng ta nói “ Trời ơi thằng Mẫn nấu nước lá uống hả “ Oâng ngạc nhiên  một cách lạ lùng , Tôi giải thích cây chè tươi mọc chung quanh nhà , nhưng Oâng không biết cây chè tươi là lá trà, đem phơi khô mà ông thường uốngâ,  Oâng cứ nói “ Cái thằng nấu nước lá” . Sau này Tôi hỏi Anh Nghĩa  , làm sao Oâng ấy biết Tôi, Anh Nghĩa cho biết lúc ông đi qua cửa sổ,  Oâng có hỏi thằng  nào đây, và Anh Nghĩa nói tên Tôi.
     Tháng 6 năm 1973 Bộ Tư Lệnh Không Quân  Ban Quân báo , thông qua SÐ 2 KQ , qua KÐ 62  Chiến Thuật , xuống Phi Ðoàn 219 , ra   thông báo, lệnh cấm đáp máy bay trên bờ Hồ Ðà lạt , với nội dung như sau  ( THỜI GIAN VỪA QUA  GHI NHẬN CÓ NHIỀU TRỰC THĂNG , ÐÁP XUỐNG VEN BỜ HỒ XUÂN HƯƠNG VÀ  SÂN VẬN ÐỘNG ÐÀ LẠT , RẤT CÓ THỂ GÂY TỔN HẠI , DO TÌNH HÌNH AN NINH THỰC TẠI . NAY CẤM TRIỆT ÐỂ , VIỆC ÐÁP TRỰC THĂNG BỪA BÃI Ở BẤT CỨ NƠI NÀO,, BẤT CỨ LÝ DO GÌ , TRONG MỌI TRƯỜNG HỢP , TRỰC THĂNG BUỘC PHẢI ÐẬU TẠI PHI TRƯỜNG DÃ CHIẾN QUÂN SỰ CAM LY ÐÀ LẠT , CĂN CỨ LỆNH CÔNG TÁC PHI TRƯỜNG  DÃ CHIẾN , SẼ CẤP PHƯƠNG TIỆN DI CHUYỂN CHO  PHI HÀNH ÐOÀN. PHI CÔNG HOẶC TRƯỞNG PHI HÀNH ÐOÀN ,  SẼ HOÀN TOÀN CHỊU TRÁCH NHIỆM , SẼ BỊ NGHIÊM TRỊ THEO QUÂN LỆNH , NẾU VI PHẠM … ) vì lý do có một Th/u Không Quân ,  tên là HÙNG , sau khi học bay trực thăng ở   Hoa Kỳ về , thì phát hiện gia đình hắn ta có  dính líu với địch quân , vì vậy   bị sa thải , có nguồn tin anh ta đang bất mãn , có thể đánh cắp PC tại Ðà Lạt . Lệnh này do chính Chỉ Huy Trưởng PÐ 219 , đọc trước buổi họp Phi Ðoàn.
     Tin tức này do Bộ Tư Lệnh  Cảnh Sát Quốc Gia,   gởi thông điệp ngày 26 tháng 01 năm 1973 ,  gởi cho Bộ Tổng Tham Mưu Quân Lực Việt Nam Công Hoà , với nội dung ( HIỆN CÓ TÌNH TRẠNG CÁC PHI CÔNG THƯỜNG XUYÊN ÐÁP TRỰC THĂNG TẠI BÃI CỎ VEN  BỜ HỒ XUÂN  HƯƠNG VÀ SÂN VẬN ÐỘNG ÐÀ LẠT ,  VỐN LÀ NƠI CÔNG CỘNG Ở  THÀNH PHỐ ÐÀ LẠT , HIỆN CÓ MỘT SĨ QUAN KHÔNG QUÂN, NGUYÊN LÀ PHI CÔNG , BỊ SA THẢI VÌ LÝ DO AN NINH QUỐC PHÒNG . BỘ TƯ LỆNH CẢNH SÁT QUỐC GIA TRÂN TRỌNG CẢNH BÁO , DỂ BỘ TỔNG THAM MƯU QUÂN LỰC VIỆT NAM CỘNG HOÀ KÍNH TƯỜNG , VÀ CÓ BIỆN PHÁP NGĂN CHẬN HẬU QUẢ TỔN THẤT QUÂN SỰ RẤT CÓ THỂ SẢY RA ) Từ Thông điệp cũa Bộ Tư Lệnh Cảnh Sát Quốc gia , Bộ Tổng tham mưu,  đã chỉ thị cho phòng nhì , ban hành công điện khẩn mật , đến Bộ Tư Lệnh Không Quân , về đến Phi Ðoàn 219 khoảng tháng 6 năm 1973 . Trong tháng này  , Tôi được thăng cấp  THƯỢNG SĨ  đăëc cách ngày 01 tháng 06 năm 1973 theo QÐ số 11826/TTM/KQ/NV/TQT/TTHC/TT  ngày  30 tháng 6 năm 1973 do Trung Tướng Trần Văn Minh  Tư Lệnh Không Quân ký.
     Cũng trong tháng 2 năm 1973  hai PHÐ của Anh PHÚC ( nhẩy dù) và Anh BƠ biệt phái về Saigon làm việc cho  Nha Kỹ Thuật  nơi Ð/T Ðoàn Văn Nu làm Giám Ðốc . hôm đó gần Tết hai Anh Phúc và Bơ , thiếu tiền tiêu trong những ngày gần Tết  ở Saigon ,  nên khi bay lên Trung Tâm Huấn Luyện  BK long Thành chờ  làm việc ,  hai Anh mỗi người một chiếc bay lên Lâm Ðồng săn nai , sau khi bắn được một con nai,  hai Anh thấy chưa đủ , nên Anh Phúc cố bay về Long Khánh khu vực gần Bình Thuận săn voi , các anh đã từng nghe  các Kingbee kỳ cựu nói khu vực này có nhiều voi , Anh Phúc săn đuổi ráo riết ,  cuối cùng bắn được một con voi có ngà rất dài , nhưng không lấy được định nửa tháng sau sẽ quay lại , vì quần nhiều các Anh hết xăng ,  phải  bay về Lâm Ðồng  đổ xăng , vì trên máy bay có chở Nai , An Ninh QÐ ở đây biết không thể nào bắt được các anh,   đã ghi số máy bay , báo cáo thẳng về Bộ Tư Lệnh Không Quân , là các Anh có chở một số người mặc đồ đen vào mật khu. Sau đó lập tức BTL KQ , cho  mời hai anh vào trình diện Tướng Tư lệnh Không Quân Trần Văn Minh , khi Tường Minh hỏi Anh Phúc thì Hai anh chối là hôm đó không bay, hỏi mãi hai anh cứ chối , Tướng Minh  cười rồi cho hai Anh về.
     Khi về Ðơn Vị mỗi ngày An Ninh KQ gọi lên điều tra , cứ nhiều ngày như thế , hai Anh đành phải khai thật là đã đi săn nai, bản án kết thúc , Hai Anh bị BTL.KQ giáng  xuống một cấp  , Anh Phúc Trung úy xuống còn Thiếu Uùy, Anh Bơ Thiếu Uy lúc đó đã lên Trung Uùy , nhưng giấy chưa kịp về anh đã bị xuống Chuẩn Uùy rồi . Các Anh xứng đáng nhận  tội  vì ( ĂN VỤNG KHÔNG BIẾT CHÙI MỒM ).
     Tháng 8 năm 1973 Tai nạn  PHР QUỲNH – LỰC – XUÂN – BỔN    Tai nạn này Ð/u  Ðặng  Quỳnh và Tr/u  Trần Hùng  Lực rõ chi tiết.
      Hôm đó hai chiếc Gun bay yểm trợ ? …  từ Ban Mê Thuật  bay  về hướng  tây  của Băng Ðông,    chiếc thứ nhất Gun 1 là Tr/u  Lại Công Aân và Th/u Lưu Ngọc Hoàng  chiếc thứ nhì Gun 2 là Anh  Ðặng Quỳnh – Trần Hùng Lực – Mai Thanh Xuân – Lê Văn Bổn. Khi bay gần đến đường mòn Hồ Chí Minh , thì bị phòng không 37 mm bắn lên trúng ngay vào đế cũa súng  Mini gun , cây súng bị vỡ tung , văng trúng Xuân và Bổn  làm bị thương nặng,  gẫy tay  bay trở về đến BMT  Xuân chết . Bổn được đưa về Quân Y Viện Nguyễn Huệ Nha Trang , hai ngày sau Bổn chết  , Ð/u Quỳnh bị thương nơi đầu và về  Tổng Y viện Cộng Hoà diều trị , còn Lực vô sự.
     Tháng 9 năm 1973  Tai nạn PHÐ : MẠNH – THÔNG – MẪN – TRÍ  Sáng hôm đó Trưởng phòng HQ,  cắt một chiếc bay liên lạc lên Quãng Ðức,  PHÐ Tr/u Trần Hưng Mạnh , Th/u Ðặng chí Thông Th/s Phạm Minh Mẫn và H/s Nguyễn Thiện Trí, Sau khi cất cánh bay khỏi NhaTrang, Tr/u  Mạnh rủ lên Ðà Lạt kiếm vài con Nai đã , Chúng Tôi quần quanh hướng Bắc  Ðà Lạt ,  cuối cùng bắn dược một con Nai nhỏ , Tôi bắn thêm được một con rất to và có NHUNG rất đẹp , Anh Mạnh  xuống thấp để lấy nhưng tàu cứ rung kỳ lạ , Tôi đâm lo , hỏi Anh Mạnh thì Anh cho biết Turbulance đánh dữ quá , nhưng Tôi thấy như có gì  kỳ lạ PC rung khác thường , mà Tôi không diễn tả được , Tôi nói phải có giây câu , chứ  không xuống được đâu, Anh Mạnh cứ thử vài lần, quyết định về Ðà Lạt kiếm  giây , Anh Mạnh  đáp bờ hồ Ðà Lạt, lúc đó một Ð/U Alo phắc, hình như tên là Dục  chạy đến ,Anh Mạnh hỏi giây , Anh ta đem giây  đến , tỏ ý muốn theo đi săn, Anh Mạnh đồng ý, Anh ta mang theo một cây M.16 , Tôi lúc đó thấy đông , xin ở lại đi kiếm mối  bán  nhung , Anh Mạnh đồng ý ngay , sau khi  Anh Mạnh bay rồi Tôi đi vòng tìm các nhà thuốc  Bắc , nhưng chẳng tìm thấy  cửa hiệu nằm ờ đâu, đành về nhà ngổi chờ ,mãi vẫn không nghe thấy tiếng máy bay, tôi đành phải vô Tiểu Khu Ðà Lạt hỏi thăm , vẫn không có tin gì cả , đến chiều , Tôi đánh bạo gọi về Phi Ðoàn, Nghe tiếng mừng rỡ của Anh Huỳnh Văn Phố  “ sao chú về được , Phi đoàn đang cho hai chiếc may bay lùng tìm , từ  sáng đến giờ vẫn không thấy “ Tôi nói “ Khi bay ngang qua Ðà Lạt ,Em nói có người nhà bị bệnh Em muốn về thăm, nên Anh Mạnh đã cho Em ở lại , chiều về đón” , Anh Phố dặn  tôi cứ ở lại Ðà Lạt , mai có PC ra đón , vì đã chiều Tối rồi. Thông tìn từ Tôi , Phi Ðoàn mới đoán ra chắc rớt gần Ðà Lạt , thế là  sáng  sớm , Phi Ðoàn đã chia nhau đi tìm chung quanh khu vực Ðà Lạt , Nói về PHÐ sau khi bỏ Tôi ở  Ðà Lạt ,Anh Mạnh câu được chú nai Nhung , sau đó còn bắn thêm được một con nữa , Trên tàu chở 2 chú nai ,khi câu thêm chú thứ ba , Tàu quá nặng nên máy bay bị mất tua, rới tại chỗ con nai thứ  ba , rồi chờ mãi không có  ai biết vị trí rơi , nên cuối cùng PHÐ đành phải dọn sạch xác nai , chờ đến sáng hôm sau, Tội nghiệp nhưng con Nai càng to càng nặng , chắc hẳn các Anh phải khó nhọc lắm mới kéo xác nai ra thật xa máy bay dược , để phi tang , Khi Phi đoàn chia nhau đi tìm quanh Ðà lạt, đã thấy ngay vị trí PC rơi, khi máy bay lên câu chiếc bị rơi về ,  khi vòng chờ họ cũng phát hiện thấy xác nai , Tôi được đón về ngay sáng hôm đó . Khi về Phi Ðoàn  ,bên Không Ðoàn do Tr/T Ðặng Duy Lạc  gọi các Anh lên khiển trách , Phi Ðoàn đề nghị phạt mỗi người 4 ngày trong cấm , còn riêng Phạm Minh Mẫn được Anh Phố cho làm giấy khen thưởng , đã không chịu đi săn bắn , còn không tham gia vào cuộc chơi ,  sứng đáng được  một huy chương  “Ban Thưởng Tưởng Lục “ Sau vài ngày Anh Phố chưa thông …bắt chú Gunner Trí vào khai thác hoạnh hoẹ , thế là chú  Trí sợ quá khai ra Anh Mẫn  sau khi bắn nai xong  đi tìm mối bán. Thế là Anh Phố tức tốc gọi Mẫn vào chửi một tăng quá xá cỡ “ Chú còn điếm hơn nhưng thằng điếm “ . nhưng rồi Anh Phố cũng bỏ qua và cũng lỡ khen thưởng rồi .