Finally hai con vịt đẹt , Ông ba mươi và Chú
tư Voi tui cũng có được SVL đi biệt đội Houston tham dự đêm VùngTrời Biên Giới ll và đêm Không Gian Để NhớMộtThời do Anh
chị Em không quân Houston tổ chức .
Con vịt đẹt THM
lên tần số gọi cho biết SVL đang chờ ký . Good luck captain Mạnh .
Lần nầy hai
anh em chúng tôi được Chief thả solo , phương tiện tự túc nên
mạnh ai nấy bơi đi tìm
tàu , xấu tốt gì cũng bay miễn lết qua được Houston là OK . Pilot Thần Phong Kami Kazê mà em !
Trễ lắm rồi ,
mạnh ai nấy phóng , hẹn gặp nhau bên Vùng Trời Biên Giới Texas . See
you Mõ làng đq’ , người hùng BanĐông.
Phần vì lâu lắm rồi không được solo ;
phần vì mùa mưa bão đã bắt đầu , thời
tiết trở lạnh bất ngờ , phần vì nóng lòng gặp lại anh em đã một thời sống chết bên nhau nhưng 39
năm rồi chưa được một lần gặp lại , thú thật voi tui hơi run . Sợ
nhất là chief đổi ý bất ngờ . Ối giời , trời không rét mà run !
Ban sì-tép , Tr/t Pho , Th/t Cang, Th/t Thu ...được quý vị phu nhân yêu quý đích thân tháp tùng
chăm sóc nên quý N/T rất ư là khí
thế . Quý Cụ đã chống ba-ton ra đi lâu lắm rồi . Biệt đội Houston mới
ới là các cụ lên tiếng có mặt liền . Phi đoàn thả Biệt kích
có khác !.
Ban sì-tôm , Th/t
Thận Phạm và Đ/u Long đầu bạc , từ
SanDiego cũng đã kéo hai cái Remorse lên tàu âm thầm cất cánh từ khuya .
Tội nghiệp cho kẻ ra đi , cực chẳng đã ,
vì bạn bè vì đồng đội phài bỏ
vợ bỏ con xong pha vào vùng lửa đạn chứ có vui sướng gì đâu . Ai mà cầm
lòng cho được khi nghe Phúc nhảy dù khóc thê thãm trên tần số
Emergency kêu cấp cứu .
Nhưng thương là
thương cho những người không được đi , phải ở lại hoặc
vì i-nắp sức khỏe bị bác sĩ ground , hoặc vì kẹt an ninh bị Police ground
hoặc bị chief đì chief ground , anh em đành ngồi nhà dỏi theo phe ta ào ào trên tần số guard .
Cậu Hạnh Râu , từ San Diego ngẹn ngào :
“ Ticket có rồi mà không đi được . Qua bển anh cho tui gửi lời thăm anh
em bên đó ”.
Cù Lủ Lủng Khánh Trần, từ Los Angeles
nức nở :”Tui bị Bác sĩ ground không đi được , anh cho tui gữi lời thăm
thằng Hoạt và anh em “.
Hoàn Hi-not , từ San jose , rên rĩ :” I
can’t make it . I can’t make it “!
Thương cho các anh ròng rã mấy tháng trời dàn dựng , chống chèo, viết chương trình , vẽ Lôgô , chạy xuôi chạy ngược quảng
cáo rùm beng ... cuối cùng tới ngày khai hoa nở nhụy đành ngồi nhà
nhìn thiên hạ chơi , mà tụi Kingbee và Lôi Hổ chơi thì phải biết ,
dập liễu vùi hoa còn chó gì mấy cái logo ! Sorry captain Hoàn .
Book được tàu xong Tư tui vội vàng gọi
ngay cho đ/u Lương ngọc Ánh và đ/u Trần văn Nga, hai vị Sĩ Quan Hành Quân của biệt đội Houston, báo
cáo Ông Ba Mươi và chú tư Voi sẽ
cất cánh và đáp đúng giờ tại phi trường IAH , xin phòng Hành Quân Chiến
Cuộc cho xe đón phi hành đoàn . Hai vị sĩ quan tàu bay đẹp lão hào
hoa nầy có gốc Kingbee , nên rất dễ thương : ”Nghe năm . Chú Tư yên tâm , chúng tôi sẽ
lo đầy đủ mọi thứ cho chú tư và Ông Ba ”. Hai vị còn sốt sắng hứa lo
chỗ ăn chỗ ở và phương tiện di chuyễn cho anh em từ đầu tới đuối .
Nghe mà mát cái bộ đồ lòng voi của chú Tư tui . Cám ơn thật là
nhiều người hùng 253 và người hùng 217... Các Ông chỉ thua có ông Cọp
!.
*****
Tạm yên , Voi tui lết được tấm thân bồ tượng lên giường
đúng 3:00 AM . Muốn chợp mắt chút xíu sớm mai còn đi cấy đi cày nhưng Voi tui không tài nào ngủ
được . Lơ tơ mơ Voi tui nằm nghĩ suy , thương nhớ lung tung . Voi tui thương người bên
nầy rồi nhớ người bên kia bờ Đại
Dương ; thương nhớ anh em Kingbee rồi nhớ thương anh
em Lôi hổ , kẻ còn người mất , trôi nỗi khắp
bốn phương trời .
Nhớ Đại tá Phước , Đại tá Nu ,Tr/t Lộc , Tr/t Lương , Tr/t
Phố , Tr/t
Minh Đen...
Nhớ Th/t Hiền ,
Th/t Tiến Lh, Th/t An, Th/t Thu , Th/t Tựu Lh...Nhớ Đ/u Nhơn - Đ/u Thọ râu Lh, Đ/u
Cung , Đ/u Vượng , Đ/u Thắng , Đ/u Thế Lh , Đ/u Chiêu Lh , Đ/u Sâm , Đ/u Thọ đen Lh , Đ/u Son
, Đ/u Trung Lh , Đ/u Mậu Lh , Đ/u
Hoành , Đ/u Long , Đ/u Đạo L h , Đ/u Ái Lh..., ,Tr/u Giang Tr/u Bưu , Tr/u Phước
Mực,Tr/u Duyên...Th/u Vang ,
Th/u Lộc... Mevo Xuân , Kingbeeman Minh Mẫn, Lê phước Quý , Jimmy Khuê , Ông
Đạo Lắm , mevo Nguyên , cowboy Lụa ...
Guner Bổn , Hồng , Hải, , guner Ân, guner Hùng ...
Sáu con rồng của
phi đoàn Long Mã : Long đen , Long già , Long con , Long cồ , Long đầu
bạc , Long nhí nay chỉ còn có bốn . Long già đang ở Little Saigon , Long cồ ở Seattle ,
Long đầu bạc ở San diego , Long nhí ở Oklahoma , Long nào bây chừ cũng
là Long đầu bạc cả chỉ có Long đầu bạc thì đầu tóc lại đen ra .
Voi tui nhớ nhất
là hai phi hành đoàn mà Voi tui phải né khi cắt phi lệnh : phđ Đường- Bơ- Xã- Cải và phđ Kiệt- Lực -Quan -Tài . Phi hành đoàn trước
thì thơm quá chịu không nỗi còn phi hành đoàn sau thì kinh quá không
dám cắt bay chung !!.
Người nọ liên quan đến người kia ,
người đi sau dính chùm với người đi
trước như keo với sơn . . Chuyện của chú Tư Chà cũng là chuyện của chú Tư Gù , chú Tư voi , có khi hai ba chú chết chung
một lỗ !.
Những kỹ niệm thời chinh chiến xa xưa “
tưởng chừng đã quên “ đêm nay bổng dưng ùn ùn kéo lại , bừa bãi ,
ngỗn ngang . Kỹ niệm này gối đầu
lên kỹ niệm khác , chuyện nọ chuyện kia cứ chồng chéo lên nhau tùm lum như mạn nhện , vui cũng lắm mà
buồn cũng nhiều .
Mà lạ thật , chuyện quan
trọng vợ con vừa mới dặn thì quên , chuyện bay bỏng hành quân thả
toán “ trên trời dưới đất “ thời cố lỹ cố lai nào thì nhớ , nhớ rõ
ràng như mới xãy ra ngày hôm qua . What , where , when , who , không thiếu cái nào . Vợ bắt trả bài thì rặn ra từ
chữ mà tụ họp lại , sau năm ba chai , thì chuyện chinh chiến xa xưa
cứ tuôn ra trào ra ào ào như nước vỡ
đê ; tranh nhau mà nói , giành nhau mà kể ồn ào như vỡ chợ . Bởi vậy mấy bả ghét cũng phải .
*****
Nhớ thương
, thương nhớ mõi mòn, Voi tôi thiếp đi trong giấc ngũ muộn màng. Nằm mơ, Voi tôi thấy mình được trở về
thăm lại quê hương Buôn mê thuột thân yêu
, được thăm lại Buôn Ho nơi chôn nhau cắt rốn của mình mà giờ đây đã ngàn trùng xa cách , một lần
đi là một lần vĩnh biệt ! Voi tôi mơ thấy được gặp lại người yêu bé nhỏ năm
xưa . Nàng vẫn xinh đẹp như một nàng tiên , vẫn rực rở cao sang trong
chiếc áo dài nhiều màu truyền thống . VTôi dìu em dạo quanh hồ Lạc
Thiện thân thương trời nước mênh mông
êm đềm muôn thủơ... Em đưa Voitôi đi thăm lại những dấu chân kỹ niệm của
quãng đời hoa bướm ngày xưa Thăm
lại ngôi trường Sư Phạm xinh xắn thân thương của em , của những ngày
mới quen nhau ; thăm lại ngôi nhà thờ trắng đồ sộ nguy nga của những
ngày thề thốt bên nhau . Đây quán cơm bà Bắc trên đường Lý thường
Kiệt , nơi Voi tôi đã nhiều lần ghi sổ . Đây quán ăn sang trọng hơn, Restaurant Việt Nam
, trên đường Độc Lập , Voi tôi và Đ/u
Thắng thường đưa em đến ăn sau giờ tan sở . Quán cafe Hằng nằn chéo bên
kia Tiểu Khu nơi Em hay ngồi trong gốc vắng , sát vách tre , kín đáo
nhâm nhi ly cafe đắng chờ Voi tôi những buổi chiều Vtôi bay về trể ; có
khi ngồi giận Vtôi không nói suốt cả giờ...
Nhưng than ôi ! Giấc mơ đời êm đềm chưa trọn . Giấc mơ tình thơ mộng bất ngờ bị
cắt ngang tàn nhẫn khi xe Voi tôi trờ qua xóm Đạo , phi trường L19 hoang tàn hiện rõ trước mắt Voitôi . Cuộn
phim hòa bình bất chợt đổi sang phim chiến tranh bắn giết dã man , máu
lửa ngập trời . Những tên Việt Cộng khát máu mặt người lòng thú , răng đen mã tấu , điên cuồng chém giết anh em chúng tôi , máu đổ thịt rơi khói lữa tơi bời .
Chiếc Gunship Voi tôi đang bay trúng SA7 nổ tan tành . Kinh hoàng không biết
mình còn sống hay đã chết , Voi tôi bàng hoàng giật mình tỉnh giấc .
Những kỹ niệm đau buồn của những ngày
Buôn MêThuột thất thủ bổng quay về cắn
xé tim Vtôi . Ngày 10/3/75 bìệt đội Buônmêthuột tại phi trường L19 bi đánh tan hàng , 13/3/75
phi hành đoàn
Đ/u Lê thế Hùng bị bắn rớt ở B50 . Phi hành
đoàn Chú Tư Voi , Lý Hạnh , Lâm chung Minh thì chết hụt .
Nữa mê nữa tỉnh
, voi tui ngậm ngùi ngồi nhớ đến những Anh Em của phi đoàn không may đã hy sinh và vĩnh viễn ra đi mà lòng xót xa héo úa .
Quach ngoc Thao , Nguyễn văn Be, Đặng Quân ...nằm đâu đây quanh phi trường L19 .
LêThế Hùng , Dương đức Hạnh
,Trần văn Nghiêm , Nguyễn văn Ân nằm rãi rác phía phi trường Phụng Dực
Thẫn thờ , Voi tui lục lại bức thư Voi tui viết cho cháu Ngọc Vy ,
con gái của Lê thế Hùng , 2 năm về trước ; Voi tui muốn viết thêm thật
nhiều , viết nhiều hơn nữa để vinh danh các anh vì các anh xứng
đáng là những anh hùng với tất cả
lòng tin yêu và kiêu hãnh của V tôi .
*****
Voi tôi ngồi đọc tới đoc lui
bức thư mà nước mắt rưng rưng .
Phi vụ
cuối cùng .
Cháu Ngọc Vy thương mến ,
Được
xem thư và những hình ảnh đầy nước mắt của mẹ cháu và các cháu về
cuộc hành trình gian khổ đi tìm mộ của ba Lê thế Hùng , chú xúc
động vô cùng và bồi hồi khôn tả , như chuyện đang xãy ra cho chính bản thân
mình .
Chú đi ra đi vào , xem tới xem lui , đọc
đi đọc lại , đứng lên nằm xuống như người bị mộng du Không làm sao ngủ được , chú ngồi bật
dậy viết mấy dòng nầy cho cháu . Chú muốn chia xẽ với cháu lâu rồi
mà chưa làm được .
Trước tiên chú
kính gửi lời thăm hỏi mẹ cháu và bày tỏ lòng cảm phục xâu xa về
việc làm cao cả của mẹ cháu . Mẹ cháu là một người vợ thật tuyệt
vời !.
Cuộc chiến cốt nhục tương tàn của
những người Cộng sản bức tử
những người Việt Nam không theo họ , không khuất phục họ , đã đễ lại
không biết bao nhiêu vết thương lòng không bao giờ lành trong từng người
chúng ta !. Đầu tắt mặt tối vật
lộn với cuộc sống thì quên , nhưng khơi lại thì chảy máu chảy
mũ ra và đau nhức vô cùng . Đã ba mươi sáu năm rồi mà vẫn như mới ngày
nào !!!.
Chú là chú Dương ngọc Như cùng phi
đoàn 219 với ba cháu , bạn của ba cháu từ những ngày còn ở quân trường
Nha Trang , năm 1966 .
Trong phi vụ nầy , chú bay ngay xát bên
ba cháu
. Ba cháu bay gunship # 1 dẫn đầu , chú và chú Lý Hạnh bay slick # 1, tàu chở đầy đạn và tiếp liệu vào tiếp tế
và tải thương cho Tr/t Trung đoàn trưởng Võ Ân , trung đoàn 53 , thuộc
sư đoàn 23 bộ binh đang cố thủ ở B50 , gốc phía đông của phi trường
Phụng Dực . Chú Võ tuấn Kiệt bay gunship # 2 , chú Ngô tấn Long ( Long
đầu bạc ) slick # 2 bay phía sau
aircover , Tr/t phi đoàn trưởng Phạm đăng Luân bay C&C .
Lúc nầy Ban Mê Thuộc đã hoàn toàn thất thủ . Cộng quân đã ở khắp
mọi nơi . Hỏa lực và phòng không của chúng dầy đặc . Trung đoàn 53
tử thủ ở đây đã mấy tuần không được tiếp tế và tản thương , tình thế vô cùng nguy kịch . Ngay sáng hôm
đó , 13/3/1975 , một chiến đấu cơ A37 đã bị bắn rớt trong khi oanh
kích Buôn Mê Thuột , Pilot nhãy dù nhưng chưa biết số phận ra sao .
Hợp
đoàn 5 chiếc bay từ Bắc Đông Bắc xuống phi trường Phụng Dực . Tụi
chú bay rất thấp , bay xát ngọn cao su để tránh phòng không và SA7 .
Vừa qua khỏi quốc lộ 21 - Buôn Mê Thuôt – Nha Trang
, về hướng Đông Bắc của phi trường Phụng Dực khoảng 5,6 cây số , chú và ba cháu phát hiện
nhiều hầm trú ẩn và hố cá nhân của địch quân được ngụy trang rất
kỹ dưới những lùm cây , cành lá um tùm ,dọc theo các bờ ruộng hoang . Ngay lập tức ba cháu
nghiêng cánh qua phải bắn nhiều loạt rocketnail vào mục tiêu . Chú bám
thật xát theo ba cháu . Chú thấy rất rõ khói đỏ , khói đen bay lên
từng cụm . Địch quân bắn trả lại dữ dội . Lửa đạn mịt mù. Vừa kéo
ngược qua phải để vòng vô trở lại
thì ba cháu bị trúng đạn . Khói đen và cánh quạt bị gãy bay xẹt qua
trước mặt chú . Trong lúc hai mắt của chú còn dán chặt theo phi cơ
của ba cháu thì địch bắn chú hai SA7 . Một bay luồn dưới bụng , một
ngay trước mũi tàu , cả 2 đều trật . Chú vội
vừa chúi mũi bay xuống xát mặt đất để tránh đạn vừa gọi tìm ba
cháu trên tần số guard ( tầng số emergency ) :” Hùng ơi mầy đâu Hùng ?. Mầy đâu Hùng ?. Hùng ơi
mầy đâu Hùng ?. Mầy còn sống không , mầy đâu Hùng” ?!.. Bằng
trực giác , chú nghỉ ngay nếu không cứu được ba cháu và các chú ngay lúc nầy thì
không có dịp nào khác . Phản xạ tự nhiên , sau khi lấy lại được cao
độ tương đối an toàn , chú vòng ngay trở lại và tiếp tục gọi ba
cháu …Chú gọi ba cháu và các chú thật nhiều nhưng không ai đáp
lại .Tất cả chỉ là lặng
thinh , trống vắng , buồn
thãm , tuyệt vọng giữa rừng núi hoang vu chập chùng dưới
trời chiều vàng vọt , chết chóc thê lương !!!...
Xăng đã
cạn , trời đã tối , Tr/t Luân ra lệnh tất cả ra khỏi vùng
để đi đón toán năm người của chú Đ/u Lâm hồng Son đang chạy lạc trong
rừng . Chú theo hợp đoàn về Thạnh An đổ xăng mà cỏi lòng tan nát !.
Về tới phi đoàn
chú trốn luôn trong phi đoàn không dám về nhà ngay . Chú sợ không biết
phải trả lời mẹ cháu như thế nào .
Nhà chú ngay cạnh nhà ba mẹ cháu . Nói dối thì không xong mà
nói thật thì đau quá làm sao nói được !. Ngồi nán lại , buồn quá ,
chú và Tr/t Luân nóc gần cạn chai Martel còn dở . Chờ thật khuya khi
mọi người đã ngủ yên , chú mới lén về nhà . Ngã lưng thiếp đi được
một chút chú trở dậy , lật đật vào phi đoàn thật sớm và ... chú
trốn mẹ cháu luôn cho tới ngày hôm nay !!!.
Thế rồi tan đàn rẽ nghé , mỗi người mỗi
nơi , trôi dạt khắp bốn phương trời khốn khó !...
Năm
ngoái , được biết cháu và mẹ cháu tìm kiếm , thu thập tin tức , địa
điểm hành quân và tọa độ chỗ máy bay bị bắn rớt , chú có vào thư
viện thành phố tìm xem lại những bản đồ Banmêthuột cũ , cũng như
đọc lại những bản đồ do chú Andy Phan đã post trên Phi đoàn 219 Group
nhưng chú không tìm ra được một checkpoint nào rõ ràng , một tọa độ
nào chắc chắn , chỉ ước chừng , độ chừng mà thôi . Lộ trình toàn
là rừng cao su trùng điệp nối tiếp với những thửa ruộng hoang trên những
đồi núi thấp . Cỏ đuôi chồn chen lẫn những bụi cây rậm rạp mọc um
tùm ... Chú đã không dám có ý kiến vì trật một li đi một dặm mà
một dặm vuông thì biết đâu mà tìm , làm sao đào bới cho xuể !.
Bây
giờ, qua những diễn tiến hết sức mạch lạc như cháu kể , theo những
chi tiết , những hiện vật , hiện trường , những hình ảnh thật rõ
ràng và rất thuyết phục , nhất là qua thần giao cách cảm của chính
nhữmg đứa con máu mủ ruột thịt đi tìm cha , của vợ đi tìm chồng sau
hơn 36 năm dài khắc khoải , chú linh cảm đây đúng là ba cháu và các
chú Hạnh , Nghiêm , Ân . Chú chỉ không hiểu nổi tại sao những người
Cộng sản đã hành xữ một cách ác độc , vô cãm và đê hèn như vậy .
Họ lấy đi mấy tấm thẻ bài để làm gì ?!. Không bao giờ hiểu nổi họ
. Bởi vậy sau hơn sáu năm tù về ,
bằng mọi giá chú đã bỏ nước ra đi , rồi không bao giờ gặp lại
Mẹ chú !. Mẹ chú đã mất trong những ngày tháng khốn cùng nhất và
không thấy được mặt con !!!.
Thật
là nhiệm mầu !. Nhờ ba cháu và các chú linh thiêng chỉ đường dẫn
lối , chớ không , biết đâu mà tìm . Ba mươi sáu năm vật đổi sao dời
tìm đến chỗ phi cơ rớt năm
nào cũng
đâu có ba cháu và các chú ở đó . Cám ơn Trời Phật đã phù hộ mọi
người và sắp xếp mọi viêc .
Cháu Ngọc Vy mến ,
Ngày
xưa cháu và em Dũng còn bé xíu, đi đâu ba cháu cũng chở cháu và mẹ
cháu đi trên chiếc xe Honda màu đỏ được lau chùi sạch sẽ, tươm tất . Cháu ngồi phía
trước bình xăng , mẹ cháu bế em Dũng ngồi ôm ba cháu đằng sau thật
là hạnh phúc .
Cũng
trên chiếc xe Honda nầy , đầu năm 69 , lúc phi đoàn còn đống
ngoài Đà Nẵng, vào một buổi
chiều mùa
hè thật êm ả , ba cháu đã chở chú đến giới thiệu với Mẹ cháu. Lúc
đó Ba Mẹ cháu mới yêu nhau . Mẹ cháu đang ở trong một con hẻm nhỏ
nhìn ra đường Trưng nữ Vương dọc theo sông Hàn . Khi hai đứa ra về trời
đã tối , thành phố đã lên đèn từ lúc nào .
Bây
giờ mặc dầu cháu đã trưởng thành và thay đổi nhiều nhưng cháu vẫn
còn rất nhiều nét dể thương ngày xưa nhất là trên khuôn mặt nủng nịu
mà chú còn nhớ .
Biết
bao là kỹ niệm , biết bao là tiếc thương . Hơn chín năm trời vào sanh
ra tử , chia ngọt xẽ bùi , sống chết bên nhau , thật lòng mà nói ,
điều chú mong mõi vẫn là ba cháu và các chú được trở về còn sống
chớ không phải trở về bằng những nắm xương khô !.
Sau
cùng chú nhờ cháu giúp chú đốt
cho ba cháu , chú Hạnh , chú Nghiêm , chú Ân mỗi người ba nén hương .
Với tất cả lòng thành của chú , chú xin một lần nữa nghiêng mình
trước anh linh của các bạn . Dù sướng dù khổ , dù chân trời gốc bể
chúng tôi không bao giờ quên các bạn , những anh hùng của phi đoàn 219
thân yêu
Xin tạm biệt .
Chú
Dương ngọc Như
Foothill Ranch 7/MAR/2011
Mơ mơ màng màng , bài hát Ngàn Trùng Xa Cách
của nhạc sĩ Phạm Duy văng vẳng vọng lên từ một cỏi nào đó sâu
thẵm trong tâm hồn cằn cổi của Voi tôi .
” Ngàn trùng xa cách người đã đi rồi .
Còn gì đâu nữa mà khóc với
cười .
Ngàn Trùng xa cách đời đứt
ngang rồi ...”
*****
Đôi ba ngày ngắn ngủi
còn lại trước khi ra đi sao mà dài lê thê . Voi tui cứ lững lững lơ lơ
như người đi trên mây . Mưa buồn , lòng voi cũng ốt dột buồn .
Như con mèo ướt bị xẻo tai , ngồi bên khung cửa sổ thẫn thờ Nhìn chiếc UH1 của Coast Guard Mỹ bay vòng vòng trên đỉnh núi xa
xa , Voi tui cứ ngở mình đang thả toán xâm nhập trên đường mòn Hồ chí
Minh ô nhục . Nhìn đồi núi chập chùng chìm dưới cơn mưa tầm tả , Voi tui nhớ về dãy Trường Sơn trùng trùng điệp điệp núi rừng chạy dài theo Vùng Trời Biên Giới của
quê hương mà nhớ mà thương mà ngậm ngùi cho anh em đồng đội . Các anh đã
hy sinh và vĩnh viễn nằm lại trong rừng sâu núi thẵm , lạnh lẽo hoang
vu nầy .
Những địa danh nổi tiếng của các ông cũng là
những nghĩa trang buồn của Anh em King bee và Lôi Hổ chúng
tôi .
Khe Sanh , Hạ
Lào . Anh Nguyễn thanh Giang , Nguyễn văn Em và phi hành đoàn anh Nguyễn
văn Minh nằm rãi rác ở đâu đây .
Ashau , Alưới ,
Phú Bài . Phi hành đoàn Nguyễn văn Hiệp nằm ở đây .
Khâm Đức ,
Thường Đức , Quãng Ngãi . Phi hành đoàn anh Nguyễn phi Hùng ( anh Hùng râu kẽm ) và anh Huỳnh tấn Phước ( anh Phước mực ) nằm rãi rác ở đây .
Ban Đông . Anh
Mai thanh Xuân và anh Lê văn Bổn nằm ở đây .
Đakto , Benhet ,
Leghorn , Pleizơreng . Thái anh Kiệt và phđ của anh Tôn thất Sinh , phđ
của anh Đặng văn Cung và phđ của anh Ngô viết Vượng nằm rãi rác quanh đây . Trong đó anh Nguyễn văn Đạt về nước
và ra phi đoàn cùng một đợt với V tôi . Anh ở với anh em chỉ võn vẹn có sáu
tháng .
Lộc ninh , Bùi
Đóp . Anh Nguyễn hải Lộc nằm cô đơn ở đây .
Quãng Lợi ,
An Lộc , Chơn Thành . Phi hành đoàn anh Vũ đức Thắng và phđ anh Trần
văn Long nằm chung ở đây , trên nhửng thửa ruộng bỏ hoang nầy .
Kể sao cho
hết những vết thương không bao giờ lành ...
Voi tôi xin được đốt một nén hương lòng tưởng
nhớ đến các anh . Các anh đã anh dũng chiến đấu cho quê hương , hy sinh
cho tổ quốc và vĩnh viễn ra đi vì đại nghĩa . Dù sướng dù khổ
, dù chân trời gốc bể , chúng tôi không bao giờ quên các anh , những
anh hùng của phi đoàn 219 thân yêu .
Không
biết đêm đen đã xuống tự bao giờ , Voi tôi cứ ngồi lì ở đây mà thương
mà tiếc , đau đớn xót xa như Hổ nhớ rừng . Thế Lữ ơi , sao không là
Voi nhớ rừng nhỉ ? Voi tôi còn uất hận gắp nghìn lần vì đã mất quê hương phải sống đời
lưu lạc . Ông biết không ?!...
*****
“Qua Houston lần nầy Vtui sẽ được gặp
lại nhiều tài tử gạo cội của Phi đoàn .
Người đầu
tiên Voi tôi sẽ được gặp là Đ/u Nga Trần , người copilot dễ thương lì
lợm của vtui ngày xưa . Giởn mặt anh là anh ịch liền . Anh là người
hùng cua 217 . Mùa hè đỏ lửa 72 anh bị bắn rớt
ở Cần thơ , vết thương trên khóe mắt trái vẫn còn thấy rõ. Anh sẽ đích thân đón chúng
tôi tại phi trường .
Voi tôi sẽ
được gặp lại anh Nguyễn tấn Hiền một niên trưởng rất cool mà voi tui
luôn kính mến . Anh cũng mang đời tù tội như Voi tôi . Nhớ một tết
trong tù , Voi tôi qua trình diễn văn nghệ cho K anh , Voi tui bang xuống
tìm anh . Anh em gặp nhau mừng mừng tủi tủi ; anh dúi cho voi tui hai
cục kẹo , từ phần quà tết của anh , để làm quà tết cho Voi tui ,
chắc anh biết Voi tui con mồ côi .. Hai cục kẹo nhỏ đã nói lên muôn ngàn lời mà Voi tui nhớ
đời . Cám ơn anh Hiền .
Đ/u Ánh Lương , một phi công hào hoa phong nhã có một không hai của anh em lính không quần . ?. Anh vừa
mới cưới thêm bà vợ thứ tám đẹp não nùng. Có lẽ thiên hạ chỉ nói đùa chơi chớ sức mấy . Anh chị có mặt trong
ban tổ chức đại hội năm nay . ..
Đ/u Hoanh
văn Dương , bút hiệu Pilot dỏm tác giả chuyện ngắn “Phi vụ cuối cùng”
đăng trên báo Lý Tưởng dạo nào . Anh là một hoa tiêu Gunship đẹp
trai gan dạ . Trong một tai nạn hai
phi hành đoàn rớt , bảy người chết hết , chỉ mình anh sống . Anh vô
lính sau Vtui ba năm ; chẵng những anh đã bắt kịp Vtui mà còn bóp kèn
đòi qua mặt làm Vtui cũng nhột nhột ... đít. Chuẫn bị đi, lần nầy Ông
Ba và ChúTư cụn với ông bể ly luôn
.
Đ/u
CònVõ cũng là một trong những tay
súng thượng thừa của phi đoàn . Anh để bộ râu mép đen nhánh thật đọc
, thật đểu. Đi bay anh luôn đội nón rộng vành cowboy Texas , mang giày
boot da vàng cùa Uc đại Lợi , mới trông là chief ghét rồi . Thiên hạ cứ lẫn lộn Voitui và anh
thiệt là oan cho Voi tui , Voi tui đâu có đào hoa như hắn .
Voi tui
sẽ được gặp lại Lê trung Nguyên người cơ phi gan lì . Anh đã làm một
cú vượt biễn vô tiền khoáng hậu có một
không hai trong lịch sử thuyền nhân tị nạn cọng sản .Tháng 4/81, vợ chồng anh và ba người bạn đã vượt biễn bằng
một chiếc xuồng câu gắn máy đuôi
tôm . Anh có rũ Voi tui đi nhưng Voi tui rét quá không dám theo .. Mới ra
khơi , bị sống to gió lớn , ván thuyền nứt hở , nước tràn vào đầy ghe . Vợ anh giữ cần láy , bạn anh tác nước còn anh phải xé
áo quần nhét kín những lỗ rò. Chiến
đấu suốt mấy ngày đêm , vật vã với
biền cả và tử thần . Tất cả chỉ còn là tuyệt vọng . Trong một đêm
mưa bão , như một phép nhiệm mầu , ghe anh trôi dạt vào chân một dàn
khoan dầu . Sáng ra , nhân viên trên dàn khoan phát hiện , họ dùng cần
cẩu gắp cả ghe lẫn người lên cấp cứu . Sau đó được trực thăng chở đi
tị nạn ở trại tị nạn Galang Indonesia . Tháng 8/ 81 voi tui gặp lại vợ chồng anh trên đảo Ga lăng nầy . Voi tui đã liều mà anh còn liều hơn
gấp nhiều lần . Voi tui cũng được gặp lại Khương đại Lụa ở đây . Ba anh em ôm nhau
mừng mừng tủi tủi .
Đặc biệt, tại Houston lần nầy , phi hành đoàn Captain Nguyễn hiền Nhơn , Chú Tư Voi , mevo Phan văn Hương được
đoàn tụ sau 42 năm trời lưu lạc ...
Phi hành
đoàn Captain Nhon , Chú Tư voi , mevo Hương bay thả toán cảm tử xâm nhập
vào 701, vùng ngoại
vi của cục R , vào cuối năm 1969 . Lz là một miếng rẫy hẹp , xung quanh là rừng cây cao . Thả
trúng ổ kiến lữa !! . Captain Nhơn hover đáp ngay trên
đầu quân địch . Làm liền , Anh em Lôi Hổ và Kingbee thấy VC là dớt liền . AR15 , AK47 ,
M79 , đại liên M60 của phe ta nổ dòn như pháo tết .Được dịp , hai
chiếc Cobra theo yễm trợ cũng nhào vô ăn có . VC dưới bãi vừa chạy
vừa bắn lên như mưa , đủ kiểu đủ
loại , đạn nỗ như bắp rang Tội cho Voitui
ngồi không chịu trận . Nghe tàu trúng đạn cạch cạch , cạch
cạch cạch tùm lum Vtui teo hết trơn . Thà là mình bay . Ngồi không chờ đạn trúng chán
thiệt ! Đời Copil vừa đống phim vừa coi
phim là thường nhưng chưa bao giờ ác liệt như lần nầy . . . Mevo Hương và nhiều anh em Biệt
Kích bị thương nhưng anh em không nao núng , vẫn bắn trả quyết liệt . Khói
lữa tơi bời , máu chãy thịt rơi . Máu anh em KingBee hòa với máu anh
em Lôi hổ vương vãi đầy tàu .
Captain Nhơn quả
thật là một phi công thượng hạng , gan lì đáng nễ .Trong lửa đạn tơi
bời , anh đã bình tỉnh hover chiếc H34 từ từ đáp xuống Lz chật hẹp ,
cây cối cao ngất ngưỡng , rồi lạnh lùng kéo tàu thẳng lên , chúi mũi phóng đi thoát nạn . Trong lúc
thập tử nhứt sinh , anh đã bình
tĩnh đến lạnh lùng như người thợ câu chuyên nghiệp.
Trong trận nầy anh em Lôi Hổ và Kingbee đã thật sự
chia sẽ cho nhau từng viên đạn của kẻ thù. Những viên đạn trúng vào
lưng mevo Hương và anh em biệt kích là một trong những viên đạn bắn
trúng dưới ghế Voi tui và Captain Nhơn dội ngược lại. Vết thương khá to máu ra
rất nhiều. Mấy chục năm rồi vết thẹo vẫn còn hằn trên lưng của
người Mevo già quả cãm nầy . Vết thù trên lưng con Long Mã vẫn còn
nguyên .
Tàu bị
đạn thì run vertical còn chú tưVoi tôi bị sợ , hai chân cứ run lateral kềm không được.
Đến bây
giờ nhớ lại vẫn còn run . Thảm thiệt !!
Cầm
chắc lần nầy Voi tôi sẽ còn được gặp lại nhiều Anh Em Kingbee và Lôi
Hổ thân thương trong đêm Vùng Trời Biên Giới ll .
*****
Cuối
cùng rồi ngày đi cũng đến . Hành trang của Voi tôi chỉ là một cary on suitcase nhỏ đầy ấp
nổi lòng thương yêu mong nhớ ...
Chú Tư không quên hôn thím Tư một cái trước khi
tất tả lên đường .
ChúTưVoi
Foothill Ranch 13/10/2013
Thương tặng mấy
chú Tư Gù 219 & Lôi hổ.
Thương
tặng chú tư Nga BắcMỹThuận , MõLàng
Đặng Quỳnh , Kingbeeman , Cululung cowboy Lua & chú tư VũNgôKhánhTruật
...để nhớ Một Thời Để Nhớ.