Tuesday, June 28, 2011

THỜI GIAN & SỰ KIỆN Section 4


 CHUYẾN BAY VÀO ÐỒI 31
     Khi hai  PHÐ chúng Tôi  Bửu –  Khánh – Em  & Thận – Yên  – Hùng  ra đến Khe Sanh  thì trời đã xế chiều rồi , nhưng vì nóng lòng muốn vào cứu đồng đội  ra  liền , nên chúng Tôi quyết định vô ngay Ðồi 31  chứ không thể đợi đến mai được . Trong khi các Anh Bửu & Thận vào  briefing với Bộ Chi Huy Tiền Phương  SÐ Dù  thì Tôi là Copilot và mêvô Em làm tiền phi , check lại máy bay . Xăng vẫn còn đầy bình trước , dư sức cho phi vụ cuối ngày, không cần phải refuel .Còn PHÐ thứ 2 Tôi nhớ trưởng Phi cơ là anh Yên (Anh lầm rồi Mẫn nhớ rất rõ lúc đó Anh Yên còn là Copil )
     Xong briefing , Anh Bửu ra cho anh Em biết, chuyến vào chúng ta sẽ chở thêm tiểu đội tác chiến  điện tử Dù  cùng 18 chiếc máy “  sensor” để tăng phái cho căn cứ 31  Dù  dùng để phát giác đặc công  địch , chuyến ra sẽ rước PHÐ Anh Giang về . Trước khi vào thì Pháo Binh Dù sẽ bắn dọn đường  dập vào nhửng địa điểm được ghi nhận  có phòng không địch  và tình hình lúc này rất gay cấn , địch tập trung lên đến cấp Tiểu Ðoàn  phòng không gồm đủ loại  37mm, 12 ly 7  lại còn nghe có cả SA.7 nữa . Gunship có được hai chiếc  của PÐ 233 do Tr/U Thục  bay trước mở đường .
     Ngày hôm qua , khi vào vùng , Anh Giang đã dùng chiến thuật  “ Lá vàng rơi “ , từ trên cao cúp máy  auto xoáy trôn ốc xuống , nhung vì phòng không địch quá  dày  nên gần đến đất , PC Anh trúng đạn  gãy đuôi  nằm bên cạnh  vòng rào phòng thủ  Lữ Ðoàn 3 Dù . PHÐ vô sự , Copilot ON  chỉ bị sây sát nhẹ  ở cổ , tất cả thoát được vào trong căn cứ Dù , trước khi bỏ PC , Sơn không quên vác theo cả M60 trên cửa máy bay nữa . Rút kinh nghiệm , hôm nay Anh Bửu bay Rase Motte sát ngọn cây  lấy hướng Ðông – Tây  đi vào , gần đến LZ  sẽ chếch Ðông Nam – Tây Bắc  mà đáp xuống . Vừa ló ra khỏi rặng cây , tôi thấy chiếc Gunship của Tr/U Thục  bay vòng lại , trong máy anh la lên  “Bửu  coi chừng phòng không ở hướng Tây “. Từ trên PC nhìn xuống , giữa màu xanh trùng điệp  của rừng cây nhiệt đới , ngọn đồi 31 đỏ quạch  nổi bật với những bụi đất  tung lên  từng cơn  vì pháo kích quấy phá của Bắc Quân . Tuy nhiên vì nhiệm vụ , Anh Bửu vẫn điềm tĩnh tiếp tục đáp . Khi PC còn cách mặt đất  độ 15 thước thì trúng một tràng đạn phòng không , PC phát hỏa , một đám khói bùng lên bao trùm cả PC , trong máy Mevo Nguyễn Văn Em la lên  khẩn cấp  “ Ðáp xuống , đáp xuống Anh Bửu ơi, máy bay cháy”.Anh Bửu cũng la lên “ Yên ơi tao bị trúng đạn rồi đừng xuống nữa “ trong khi vẫn bình tĩnh đáp xuống. May mắn là đạn trúng vào bình xăng phụ  đã hết xăng , chỉ còn ít hơi đốt , nên PC không bắt cháy như PC Anh An  ở Bù Ðốp  hôm nào. PC chạm đất , Tôi cùng Anh Bửu nhanh Tay tắt gió , xăng , điện  rồi nhẩy ra khỏi PC . Mọi người chạy ngược lên đồi  về phía hàng rào phòng thủ  thứ nhất của Ðại Ðội công Vụ Dù  cách khoảng 100 thước . Tôi còn tiếc  chiếc xách tay quần áo  nên phóng vào PC để lấy . Một cảnh thương tâm hiện ra  trước mắt , một chiến binh Dù bị trúng đạn  ngay giữa trán , nằm ngửa chết ngay trên ghế , trên sàn tàu , đống máy “sensor” vẫn còn nguyên vẹn . Tôi chỉ kịp vớ lấy cái  xách tay  rồi phóng chạy lên đồi  theo những tiếng kêu gọi của Binh Sĩ Dù  “ Trên đâu nè Thiếu Uùy tụi  Em bắn yểm trợ cho “ , Lên đến nơi Tôi thở nhu Bò rống .Không Quân  mà hành quân dưới đất  thì phải biết là mệt đến đâu , Tôi nhớ mãi hôm đó là ngày  22 tháng 02 năm 1971.
     Vừa ngồi nghỉ mệt , Tôi vừa nhìn xuống bãi tải thương  nơi con tàu đang đậu hiền lành , cũng vừa lúc địch điều chỉnh tác xạ , đạn súng cối trúng ngay tàu nổ tung , bốc cháy khói đen mù mịt  cả một góc trời . Tôi nhìn con tàu xụm xuống , lòng quặn lên . Con tàu thân thương đó đã gần gũi lâu nay , giờ thành một đống sắt vụn .
     Sau đó , theo chỉ dẫn của Anh Em Dù , chúng Tôi men theo giao thông hào  lần về đến BCH  Lữ Ðoàn 3  Dù . Gặp lại PHÐ Anh Giang , ON, Sơn  anh Em chúng Tôi mừng rỡ thăm hỏi rối rít . Ðại Tá Thọ  mừng Anh Em  “ mới đến” mỗi người một điếu Havatampa và một chung Hennessy  để lấy lại tinh thần . Hai hôm sau , vẫn không có được chuyến bay nào vào  vì địch quyết chiếm đồi 31  nên tăng cường bao vây chặt  và luôn di động dàn phòng không  khiến KQVN và Hoa Kỳ  không phát huy được ưu thế  của KQ . Mỗi sáng độ hai phi tuần F4  đế`n ném bom  vài khu vực khả nghi  chung quanh đồi 31  và thỉnh thoảng  mới có một đợt B52  rải thảm ì  ầm  xa xa  vọng đến  rồi mọi sự lại chìm vào rừng núi trùng điệp . Ngược  lại , Bắc quân tập trung bao vây , tăng cường pháo kích  suốt ngày  nhằm quấy rối  và làm tiêu hao lực lượng Dù . Sáng ngày 25 tháng 02 năm 1971 , chúng Tôi được lệnh di chuyển ra  các hầm cứu thương  sát bãi đáp  chờ đến trưa PÐ sẽ đưa 3 PC  vào tải thương  binh Dù  đồng  thời bốc Hai PHÐ ra . Ðến trưa  khi chúng Tôi nghe tiếng máy PC nổ xa xa  thì cũng là lúc địch khởi đầu  “ tiền pháo”  dồn dập lên đồi 31 . Từ trong hầm cứu thương nhìn qua bên kia đồi đối diện , cách nhau một cái yên ngựa , tôi thấy rõ hai chiếc xe tăng  T-54  của Bắc quân  tiến lên xếp hàng ngang , cùng với quân tùng thiết  dầy đặc chung quanh  nhắm đỉnh đồi chúng Tôi mà nhả đạn . Những tia lửa từ nòng súng phụt ra , chúng tôi chúi đầu xuống . “Trời kêu ai nấy dạ !”. Ðủ thứ đạn nổ phía trên hầm của chúng tôi , chắc là nhắm vào BCH LÐ3 Dù . Sau vài loạt đạn , một phi tuần hai chiếc F4  xuất hiện nhào xuống  oanh tạc vào đội hình  địch , bắn cháy cả hai xe tăng . Chúng tôi vui sướng reo mừng  trong hầm bên này . Không ngờ , chỉ một lúc sau  hai xe tăng khác  ở phía sau tiến tới  ủi hai chiếc xe  cháy  xuống triền đồi , rồi lại hướng súng đại bác  về đồi chúng tôi  mà bắn !  trong tiếng bom đạn tơi bời , Tôi vẫn nghe văng vẳng tiếng máy nổ quen thuộc  của những chiếc H.34 đang vần vũ  trên kia  như lo lắng cho số phận  những đồng đội của mình .
     Quân Dù chống trả mãnh liệt  cho đến khoảng 5 giờ chiều  thì địch  tràn lên chiếm đồi . Họ đi từng hầm trú ẩn  kêu gọi binh sĩ Dù  đầu hàng . Biết không thể làm gì hơn , Tôi và anh Bửu tháo bỏ súng đạn cá nhân , chui ra khỏi hầm .
     Về phía KQ , Tôi, Anh Bửu, On và Sơn  bị trói bằng giây điện thoại  và bị dẫn giải ra Bắc việt  chung với tất  cả các Tù binh khác . Không thấy anh Giang và Nguyễn Văn Em đâu . Chúng Tôi bắt đầu thăm hỏi  các Sĩ Quan và binh sĩ Dù  trên đường đi . cuối cùng Tôi gặp được Anh LONG  Thiếu úy phụ tá Ban 2  của LÐ 3 dù , người ở chung trong hầm với anh Giang . Khi Bắc Quân kêu các anh ra đầu hàng thì các anh không chịu ra  nên chúng thẩy lựu đạn  và bắn xối xả vào hầm . Anh giang bị thương nặng gẫy cả hai chân , Anh LONG chỉ bị thương nhẹ  nên chúng bắt theo , còn Anh Giang không đi được  nên bị bỏ lại  và chết ở trong hầm . Về phần Mevo nguyễn văn Em  thì bị lạc đạn  trúng bụng đổ ruột ra ngoài , bị bắt mà không được băng bó vết thương  nên đi được một khoảng thì  gục chết ở bên đường .
     Thế là PÐ 219  ghi thêm vào Quân Sử  của mình  một thiệt hại  2 PHР trong chiến trường Hạ Lào . Trong đó Anh Giang và Tr/s Em  đã vĩnh viễn ở lại  trên đồi . Ngọn đồi quyết tử 31.
     Những người còn lại  của 2 PHÐ là Bửu ,On,Khánh và Sơn thì sa vào tay địch , bị đưa đến những bến bờ vô định, biết còn có ngày về hay không?
                                 BÙI TÁ KHÁNH
                        Mẫn thân mến .
     Theo yêu cầu ,Tôi thuật lại chuyện trên  với tất cả chi tiết Tôi còn nhớ được .Mẫn có toàn quyền hiệu đính và sửa chữa theo đúng  với văn phong của mình  để câu chuyện hoà nhập  với tập sách của Mẫn.
     Theo như bài viết của Anh Bùi Tá Khánh , chính xác ngày 25 tháng 02 năm 1971 vào lúc sau 17 giờ  Anh Nguyễn Thanh Giang và Anh Nguyễn Văn Em  đã vĩnh viễn hy sinh một cách Oanh liệt , thật anh Hùng tại Ðồi 31. Thân xác các anh đã hoà vào lòng đất trên đồi 31 , chúng Tôi những Ðồng Ðội những người bạn thâm giao, sẽ mãi mãi ca tụng và thương nhớ  đến các anh ….
          Những ngày sau đó chúng tôi tiếp tục nhận  nhiệm vụ  , tải thương  cho các đơn vị bạn chiến đấu trên mặt trận này, có lần ba thầy trò chúng tôi tải thương cho đơn vị Thủy Quân Lục Chiến , Anh Hoàn dặn tôi chỉ cho thương binh lên thôi, khi vừa đáp xuông , tôi đếm một , hai , ba , bốn , Năm cất cánh …máy bay không thể lên nổi , cứ ỳ ạch lết từ từ trên mặt đất , và cái đuôi nặng chì xuống , tôi nhìn ra sau thật ngạc nhiên, cửa sổ mà họ cũng leo vào được , có lẽ củng đến trên 15 người , khi về kiểm lại , chỉ có  vài ba thương binh loại nặng  còn tất cả , chỉ sây sát sơ thôi, từ đó tôi nhận thấy Thủy Quân Lục chiến nới đó không còn nhuệ khí chiến đấu nữa , Họ người thì ôm tam cấp máy bay , người thì đu bánh đáp , để được về hậu cứ . đối với Tôi họ không còn được so sáng như  binh chủng  Nhẩy Dù nữa , Trên đường về , Tôi chứng khiến thấy một Phi Ðội trực thăng của Hoa Ky,ø gồm 11 chiếc đang xuống đón quân bạn , Họ xuống tuần tự một cách kỷ luật, chiếc đầu bị bắn rớt , nhưng đội hình của họ vẫn không thay đổi , họ vẫn xuống , khi đón được đồng đội họ lập tức bay về , đội hình vẫn giữ nguyên, Tôi không dám chê , nhưng  tôi thấy các phi đội trực thăng Việt Nam , khi bị bắn thì  thì đội hình sáo trộn không biết ai là Leader  nữa  , tôi có hỏi thì họ nói  là tránh đạn vậy thôi, tuy nhiên đối với PÐ 219 thì  khi lâm  trận lối làm việc có khác hơn các đơn vị khác …, họ phải vào từng chiếc một , chộp thời cơ để đáp .
     Có một lần, thầy trò chúng tôi , dược lệnh lên tải những xác chết , đã bị chôn  trên 10 ngày rồi , họ đã bị vùi xuống đất , vì nơi đó tạm yên , lắng dịu ,  lệnh phải  đào lên cho trực thăng  đem về, Ðây là một đơn vị  cũa  biệt Ðộng quân, Khi chúng tôi đến nơi , những người Lính  buộc xác chết  vào một nhánh cây , hai người mỗi người một đầu khiêng đến gần máy bay, họ chỉ quăng trước cửa máy bay mà không chịu đưa lên tàu, vì quá thối , thề  là mình tôi kéo lê từng xác chết vào trong tàu, vì bị xình chương lên ,  những xác cứ đè lên nhau , chảy nước vàng , có người dòi bọ bò lúc nhúc , con dòi to bằng đầu đũa , có lông lốm đốm, mình trắng như hột gạo sấy đổ nước chưa kịp ăn, bay được một đoạn ,Tôi chịu không nổi leo ra khỏi máy bay, có một xác chết vì chồng lên  trên,hơi dốc nên từ từ tuột ra chỗ chân tôi đứng , lúc đó tôi sợ Anh ta rơi ra khỏi máy bay , nên lấy  hai chân kẹp đầu anh ta lại, máu ?… không phải , nước vàng từ trong đầu Anh ta chảy ra thấm vào hai ống quần của Tôi , Tôi cố chịu đựng ,buông ra Anh ta sẽ rớt ra ngoài mất, vứa về tới Khe Sanh  , máy bay chưa kịp đáp tôi đã nhẩy ngay xuống đất, không thể nào chịu nổi nữa , quên cả hai chân bị thốn , tôi ra dấu cho Anh Hiền đáp xong , lập tức lấy lọ dầu cạo râu After shaving loại OLD  SPICE trút hết vào đầu, phải nói là Tôi ngu thật, dầu thơm nó lại có tác dụng hút mùi thối , thế là khổ thân cho Tôi , chiều về tắm thế nào cũng không hết , cơm thì không thể  nào ăn vô được vì trong người lúc nào cũng thoang thoảng mùi  thối ,  bộ đồ bay lại càng không thể bỏ được, Tôi không mang theo nhiều đồ , thật may có một ông cụ ở Ðịa phương ,  trước kia làm nghề bốc mộ , ông chỉ cho Tôi cách khủ mùi thối, Tôi nghe theo ông, mua 5 lít rược đế , mua vài ký gừng , Gừng  đem giã ra và nấu với rượu , rồi đem ra tắm giặt  là hết ngay , quả nhiên tất cả những mùi thối đều biến sạch , Tôi cám ơn Oâng già vô  cùng .Trong trận này Tôi được một Huy Chương Nhân Dũng bội Tinh  do  QÐ số 61/TTM/TQT ngày 14 tháng 04 năm 1971 và Một Huy chương Anh Dũng Bội Tinh cấp Lữ Ðoàn  theo CL số 040/QÐ I /QK I  Ngày 16 tháng 05 năm 1971
               Khoảng tháng 4 năm 1971 PHР  HUÊ – BIÊN – MẪN  Tôi còn nhớ lần đó đang trực tại  Ðức Lập , được lệnh đi thả một toán gồm 3 troops  về  hướng Tây cũa Ðức Lập , khi quay máy thi hai chiếc bị hỏng , chỉ còn lại độc nhất có một chiếc của Tôi , lúc bấy giờ Capt. Car chỉ huy nơi đây , thấy vậy không muốn cho chúng Tôi đi , Oâng nhờ Slick  của Hoa Kỳ thả hộ , nhưng chàng  Pilot  của Slick năn nỉ Tr/u Ðinh Văn  Huê , “ ngày mai tao nhận giấy về Hoa Kỳ , nhưng theo luật các bạn tao bắt tao phai bay Phi Vụ cuối cùng , trước  khi từ giả chiến trường VN , vậy mày thông cảm cho tao , thả thế tao chuyến này , Tao sẽ  cover ở trên để  yểm trợ cho mày “ Tr/u Huê thấy không từ chối được nên đồng ý thả ba Troops đó , Khi PC vào đến LZ thì bị bắn bể tip cap , cái nắp chụp trên đầu cánh quạt để tracking máy bay , đuôi bị bắn nhiều lỗ ,  Cánh  quạt bị bắn thủng , kêu éo éo và rung dư dội , Tr/u  Huê vội đáp xuống  tắt máy kiểm tra , Tôi vội chụp Ðại liên mang xuống đất chạy theo mấy chú  Team , trong khi đó Chú Tư Biên ( th/u Biên ) không biết sợ là gì , Anh vẫn yên chí ngồi đợi trên ghế Copil , Tr/u Huê lấy máy truyền tin của của Team liên lạc với chàng Slick , Anh Ta năn nỉ “ Mày cố gắng bay về đi  tao không thể xuống được, ngày mai tao về nước rồi “ và chàng ta năn nỉ làm  Tr/u Huê phải lưỡng lự , không biết bay về nổi không , Anh hòi Team nơi đây địch  quân có đông không , và Team trả lới là rất nhiều , Anh vội quay trở lại Máy  bay và leo lên quay máy , lúc  đó Th/u  Biên mới định leo xuống ,  cánh quạt máy bay kêu rất to và thân phi cơ thì rung chuyển mạnh , nhưng Tr/u Huê cố gắng lấy Airspeed bay về Ðức Lập , Phi cơ bay về đến Ðức Lập , chàng Pilot Hoa Kỳ lại cám ơn Tr/u Huê ráo riết , sau đó các bạn Anh ta tỏ thái độ chúc mừng  , bằng cách trói Anh Ta lại ,  đem treo vào Tail Skit , rồi giật  mấy trái khói màu quâng vào đuôi máy bay, đó là cách ăn  mừng của các chàng Phi Công Hoa Kỳ. Khi kết thúc một biến chuyển , như màn khóa hoặc đến ngày về nước . Vân…Vân..
     Cũng trong kỳ biệt phái này, Phi hành đoàn chúng tôi , được lệnh về tăng  cường cho Quảng Lợi , sau khi hoàn thành Phi Vụ ở Quảng Lợi , chiều hôm đó PHÐ chúng Tôi về sớm, bay thẳng về Saigon , khi  bay dọc theo quốc lộ 13 , qua khỏi Bình Long An Lộc  , đến xã Tân Khai, chúng tôi bay dọc về hướng đông qua Minh Hưng , bay sâu  vào trong rừng ,Tôi lấy làm lạ hỏi “ Mình đi đâu đây Anh Huê “ Anh nói “ Kiếm một con Nai đem về nhà cho Gia Ðình “ Thế là Anh quần dọc theo Minh Hưng , nhưng nơi đây chỉ có Công mà thôi Anh bay lấn qua Minh Lập , bay gần đến Plantason Thuận Lợi Ðồng Xoài , mới bắn được một chú Nai,   Anh bay  vòng trở về  đến căn  cứ Lai Khê,  Quân Ðội Hoa Kỳ đóng Quân , Anh Huê đáp đại xuống mấy ụ Phi cơ tại căn Cứ này , nói tôi dùng Ba zơ nết của Biệt kích cho , xẻ ra 4 cái đùi rồi lau sạch sàn tàu ,đem cất vào sau  radio compartment, lúc đó mấy quân nhân Hoa Kỳ ra xem , họ đuổi chúng tôi không cho đậu tại  đó nữa  , Tr/u Huê bay lên dọc theo quốc lộ , đến gần bến cát Anh thấy một đồn  địa phương Quân hình tam giác nằn giữa ruộng , Anh bay tới vòng ba vòng , rồi bay đến cổng  đồn bảo  Tôi quăng cái mình Nai xuống , lúc bấy giờ mấy chàng Ðịa Phương quân , đột nhiên có thịt nai tư trên trời rơi xuống mừng rỡ vô cùng , sau đó Anh bay thẳng về Biên Hoà,  câu chuyện này tiếp tục  diễn tiến  như sau , Anh gọi đài kiểm soát Biên Hoà , cho biết Phi cơ vừa chở xác về , máu dính trên máy bay rất nhiều,  yêu cầu Ðài Kiểm soát gọi xe chữa lửa ra rửa hộ tàu  , rồi Anh nói tôi kéo 4 đùi xuống Tail cone dấu , sau khi  xe  chữa lửa ra , Tôi và Thanh một nhân  viên kỹ thuật 219 đi theo,  cầm vòi xịt rửa máy bay , các nhân viên cứu hoả mon men lại gần , Tôi xịt  văng máu tứ tung ,  các chàng sợ quá tránh ra xa , tỏ ra rất là thán phục  chúng tôi , sau cùng Tôi phải xịt cả dưới sân ,  để máu và lông trôi vào trong cỏ , phi tang cho khỏi bị phát hiện , sau khi trả vòi , các chàng cứu hỏa còn bắt tay Tôi cám ơn, họ nắn nắn tay tôi ra vẻ  kính trọng trìu mến , tên đồ tể giả danh là người tốt bụng  này , câu chuyện vẫn chưa xong  , Tr/u Huê còn bay thẳng về cầu chữ Y bên bến Phạm Thế Hiển  , nói tôi thuê xe đem về nhà vợ Anh ở cư xá  trước rạp  chiếu bóng Capital đường Cao Thắng ,  và nhà Anh Nguyễn Văn Biên ỡ sau nhà thờ Bắc Hà , trước bệnh viện Nhi đồng đường Lý Thái Tổ.
     Ngày 09 tháng  10  năm 1971  ( Tai  nạn  của hai PHР Ð/U VŨ ÐỨC THẮNG – TH/U NGUYỄN NGỌC AN – TH/U NGUYỄN VĂN MAI & Ð/U TRẦN VĂN LONG – TH/U NGÔ VĂN THÀNH – TR/S TRẦN VĂN LIÊN )  Tai nạn này Tôi có tham gia,  nhưng lại không có  mặt  tại hiện trường ,  câu  chuyện như sau, Tôi không nhớ là lần đó biệt phái bao nhiêu chiếc , mà Tôi chỉ nhớ là ,trước đó một ngày ,Trưởng trại Quảng Lợi yêu cầu  Ð/u Vũ Ðức Thắng  Kingbee Lead, cho tăng cường máy bay , để đi đón một đại đội về , Ð/u Thắng điện ra Ban Mê Thuật , yêu cầu  Ð/u Trần văn Long, cho tăng cường một chiếc ( lúc này Anh Trần văn Long cũng đã là Leader  ở Biệt Ðội BMT ) Sáng sớm hôm sau phải có mặt  tại  sân bay Lộc Ninh . Chiều hôm đó  PHР  Vũ Ðức Thắng  - Nguyễn Ngọc An – Nguyễn Văn Mai và PHÐ Tr/u Nguyển Hải Hoàn – Th/u Nguyễn Văn Kim ( Kim méo) – Tr/s Phạm Minh mẫn  bay về Saigon .
     Khi về đến nhà, Nguyễn Thanh Cần hiên đang nghỉ phép , đến nhà Tôi  yêu cầu ngày mai cho Cần đi thế một hôm , vì về phép nhiều ngày nay, đã hết  tiền  , muốn bay thế  chỉ một lần thôi , để lên Quảng lợi săn bắn kiếm tiền  tiêu vài ngày . Tôi đồng ý và giao Headset cho  Cần.
     Buổi sáng tinh mơ , hôm đó  Thứ Bảy ngày cuối tuần , hai PHÐ của Ð/u Thắng và Tr/u Hoàn bay lên Quảng Lợi , không lên thẳng  sân bay Lộc Ninh ngay Ð/u  Thắng cùng Tr/u Hoàn  rủ nhau đi săn kiếm  tiền tiêu ngày cuối tuần ,  không kiếm được Nai ,  Ð/u Thắng bắn được 5 con heo rừng , bảo Tr/u Hoàn chỏ về Lộc Ninh bán , đến sân bay Lộc Ninh thì Ð/u Long  đã chờ ở đó , Ðại Uùy Miller trưởng ban diều động hàng quân , cũng đang ngóng  chờ hai Anh Thắng và Hoàn , thấy máy bay có chở xác thú rừng , lại lên trễ nên Ð/U Miller đã  lấy máy chụp ảnh ra chụp hình chiếc của Anh Hoàn  để báo cáo.
     Rồi Phi vụ cũng đã được hoàn tất , nhưng rất trễ , đến 20 giờ tối mới cất cánh về Saigon, bầu trời Quảng Lợi tuy không được trong lắm , nhưng đây là ngày cuối tuần , Saigon chắc hẳn có lắm người ngóng trông , và ba chiếc  THẮNG – AN – MAI  & LONG – THÀNH – LIÊN   &  HOÀN – KIM – CẦN (  Ðúng ra  thì Mevo đi với Anh Trần Văn Long là Trần Mạnh Nghiêm , Nghiêm là Mevo trước Liên , Phi Ðoàn không cho anh em bay chung,  nhưng Ð/u Long lên BMT lại là Leader , khi về Quảng lợi sẽ về Saigon , nên rủ Liên cùng về) , khi ba chiếc bay đến xã Minh Hưng , cách Thị Trấn Chơn Thành khoảng 20 cây số ,  trời bắt đầu đổ mưa , và mưa mỗi lúc một to thêm , ban đêm trời mua nên không còn trông thấy gì , hai chiếc đầu Ð/u Thắng , Ð/u  Long bay lạc hướng về phía Xã Minh Lập , còn Tr/u Hoàn cứ bò theo đường Quốc Lộ 13 , đến sân bay Long Thành , một sân bay nhỏ nằm gần lề đường  ngay đầu thị trấn , Tr/u Hoàn không thể bay được nữa , đã đáp xuống đây sát đồn Cảnh Sát dã Chiến , khoảng nửa  đêm được tin Ðịch Quân có thể tấn công, trưởng đồn Cảnh Sát , phát cho Ba chàng Không Quân , ba khẩu M.16 ,  yêu cầu ra vòng đai nằm gác , thế là ba chàng vừa thoát tai nạn này , lại ập đến tai nạn khác , cứ thế mà nơm nớp lo cho đến sáng .
     Sáng  Chủ Nhật , tôi được Nguyễn Thanh Cần đến nhà trả Heaset , Mếu máo Hai chiếc Anh Thắng và Anh Long chết hết rồi , Tôi bàng hoàng trước tin  này , vôi chụp Headset mà cần trả mặc vội quần áo , nhờ chú Em cũng Không Quân , chở vào Phi Trường Tân Sơn Nhất , Gặp Anh Phạm Ngọc Sâm , được biết hai chiếc đã bị Vertigo , Tôi bay theo Tr/u Phạm Ngọc  Sâm lên Chơn Thành, lùng  tìm hai chiếc bị mất tích , sau đó tìm được  hai chiếc rớt  ở hai nơi cũng khá xa nhau,  đếu thuộc xã Minh Lập , nơi đây là  rừng chồi , nói rừng chồi nhưng cây cũng đã cao khỏi nóc nhà ,  hai chiếc đều bị cháy , ban đầu tìm ra xác chiếc của Ð/u Thắng  ba người Ð/U VŨ ÐỨC THẮNG – TH/U NGUYỄN NGỌC AN – TH/U NGUYỄN VĂN MAI , Cả ba đều bị cháy đen , sau nhiều giờ , mới tìm ra chiếc của Ð/u Long PHР gồm Ð/U TRẦN VĂN LONG – TH/U NGÔ VĂN THÀNH – TR/S TRẦN VĂN LIÊN ,  hai người bị cháy đen là Thành và Liên,  còn Ð/u  Long chỉ bị xém sơ thôi,  nhưng mất cái đầu ,một Tr/s người Mỹ nói là tôi tìm mãi vẫn không thấy đầu Anh ta dâu cả , tôi cứ đi tìm tới trưa thì thấy “His on the tree “, như vậy có lẽ Ð/u  Long đã nhẩy  ra , bị Main rotor chặt , tình huống này có sảy ra ở Cần Thơ. Máy bay chúng  Tôi ,  đáp  ngay lề một đường mòn nhỏ,  các Biệt Kích lôi ra những cái Bông Sô , trong đó là ba xác Long , Thành , Liên , Xác Anh Long thật là nặng vì Anh rất mập , người to lớn , những chàng BK để dưới đất rồi bo ûđi ngay, một mình tôi ỳ ạch bế  ba chàng lên máy bay , đưa thẳng về Tử sĩ Ðường  Tân Sơn Nhất , gần cổng sau của trại Nhẩy Dù Hoàng Hoa Thám .
     Như vậy là Phi Ðoàn 219 , đã  tổn thất 6 người vào đêm thứ Bảy ngày 21 tháng 08 năm Tân Hợi tức là ngày 09 tháng 10 năm 1971 , Lần này  các Steps của PÐ 219 về cũng khá nhiều , vì gặp tình huống khó xử , do  hai Anh Em ruột cùng chết chung một lần , không thể chôn hai nơi khác nhau được , Nghĩa Trang MẠC ÐĨNH CHI , chỉ  cho chôn cất các Sĩ Quan mà thôi , Th/t Nguyễn Văn Nghĩa PÐT , vào Bộ Tư Lệnh Không Quân , nhờ can thiệp , nhưng vẫn không được , cuối cùng BTL.KQ quyết định,  cho Trung sĩ Trần Văn Liên chức Trung Uùy gỉa định,  để  hai Anh Em cùng được  chôn gần nhau. Thật là đau thương , khi về đến gia đình Ð/u  Trần Văn Long , hai quan tài để song song , mẹ già khóc cho hai con … ( Có một việc mà tôi đóng ngoặc ở đây ,  trước  nay Anh Em trong Phi Ðoàn hay cười Ð/u Long , mỗi lần về phép ,  Anh Em cứ hay rình Anh Long xem Anh Long đem cái gì về nhà trong túi Suitcase của KQ phát , mở ra toàn là Thuốc tây và đồ hộp … không cần quần áo. Sau nay khi đến nhà Anh Long mới hiểu được là Anh Long mồ côi  Cha từ trước năm 1953 , và mẹ già tảo tần nuôi bốn người con , chính vì sự cực khổ của Mẹ già,  Anh Long quyết chí vươn lên trong Xã hội , và hiểu được cái cực  khổ của Mẹ già  , Anh vừa Thi đậu Trung Học lập Tức tình Nguyện gia Nhập Không Quân , theo ngành Phi Công , và Anh cố gắng chuyên cần đã dược nhiều tập san trong trường Huấn Luyện Hoa Kỳ khen tặng , như bài  EXTENSIVE TRAINING IS PREREQUISITE FOR VIETNAM OFFICERS SAYS AIR CADET.  Bài viết của Pvt, Jimmy Edwards , bài viết còn chụp hình Anh Long và ghi chú phía dưới DEDICATED STUDENT – Air Cadet Tran van Long makes a last minute check of his notes before reporting to USA PHS academics. Cadet Long states that he wants to learn as much as possible during his stay at Fort Wolters . Sau này Anh về PÐ hay khai bệnh,   để lấy thuốc về giúp đỡ nhưng người khốn khó trong xóm , và cho quà mọi người , đó là những hành đông giúp  đỡ những người nghèo khổ , mặc cho ai muốn hiểu Anh ra sao thì hiểu )
     Còn Th/u Nguyễn Văn Mai , Anh có nặng nợ với Phi Ðoàn 219 , trước kia Anh đã là một Mevo già tại Phi Ðoàn 219 ,  từ những ngày mới thành lập.  Sau Anh phải thuyên chuyển về PÐ 215 , rồi Anh lại xin ra PÐ trở lại ,  mặc dù Mevo đã lên đến Thiếu Uùy , nhưng Anh vẫn không ngại bay , chúc vụ cuối cùng của Anh là Cố Trung Uùy Mevo Nguyễn Văn Mai.
     Sau nhiều ngày  ở lại Saigon lo dám táng,  cho những Tử Sĩ Kingbee 219,  tử nạn tại vùng trời Minh Lập Thị Trấn Chơn Thành , Chúng Tôi,   nhiều nhân viên phi hành  trở về Ðà Nẵng , gồm  Th/t Nguyễn  văn Nghĩa ,  Ð/ Huỳnh Văn Phố , Ð/u Nguyễn Văn Tưởng , Tr/u Phạm Ngọc Sâm,Tr/u  Nguyển Hải Hoàn , Th/u Ðỗ Kim Long . Th/u Phan Thành Lập , Th/u Nguyễn văn Kim , Th/sLê Phước Quý , Tr/s Phạm Minh Mẫn ,  một số Anh Em nữa mà tôi đả quên…  cộng  thêm vơí vài  nhân viên kỹ thuật, khi bay đến Bồng Sơn , máy bay bị hỏng Chip detactor , phải đáp xuống một đồn Ðịa Phương Quân , nằm trên một ngọn đồi thấp , tháng này còn dư hưởng của trận bão miền Trung ,  trời  lất phất mưa bụi , tầng  mây lơ lửng  , làm không khí hơi se lạnh, các Kỹ thuật viên xuống lúi húi mở carbo máy , đang sửa chữa , tất cả Anh Em , đều xúm nhau trên carbin  của chiếc đầu bị hỏng ,  ngồi đấu láo kể chuyện vui ,Tôi đang ngồi trên chính cái ghế  Mevo  của mình , bổng nghe tạch…tạch…tạch ba tiếng ,  tất cả theo phản xạ đều phóng xuống đất , chợt  nghe Th/u  Ðỗ Kim Long la lên “ Tôi bị  trúng đạn  rồi “ Th/t  Nghĩa nghe vậy quay lại chửi “ Ð.M. giờ còn giỡn nữa” . nhưng khi thấy Anh Long ôm mông , máu chảy ra , Anh Nghĩa  vội  ra lệnh cho Anh Em ,vào đồn trú ẩn của Ðịa Phương Quân , nhờ Y tá  băng bó , trong lúc đó các chiến Sĩ Ðịa Phương Quân , bắn xuống đồi như mưa , và tuyệt nhiên không có tiếng đáp trả, họ cho biết đó chỉ là những du kích bắn xẻ vậy thôi. Rồi họ cho một băng ca , đưa Th/u Long lên máy bay, lúc này Anh Long được nằm hẳn hoi trong khi các Anh Em khác phải ngồi.
     Và tiếp theo đây là sự diễn tả của Anh Phan Thành Lập,  về chuyến bay này. (Ðọc mấy hàng phân ưu này nhớ lại kỷ niệm xa xưa lắm vì  buổi sáng hôm đó chính Nguyễn Xuân Bách đã về CX Thống Nhất báo tin : “ Mày có hay tin gì chưa  thằng Ngô văn Thành đã bị mất tích chưa tìm được , cả hai PHÐ lúc đó chưa có tin xác nhận là cả hai Phi cơ  đều Crash , mặc dù Kim và T/U Hoàn đã đáp được an toàn.”
     Kể cho Quỳnh nghe một kỷ niệm cũng rất “ Kinh Hoàng “ khó quên là sau khi bay về dự đám tang cho tất cả cố PHР lúc bay trở ra     Ðà nẵng  chút nữa là PÐ 219 lại mất thêm 2 phi cơ trên đó có Lập nữa , chỉ ngồi thùng với một số Anh Em khác . Vì ảnh hưởng của trận bão miền Trung lúc bấy giờ vẫn còn nặng lắm . Hai chiếc H.34 do T/T Nghĩa , Ð/U Phố , Ð/u Tưởng và hình như T/u Sâm lái . Lúc ra bay dọc theo bờ biển , gần khoảng Phan Rang thì phải {         Ðó là Bồng Sơn Anh Lập nhớ lộn  rồi } đáp đại bên  cạnh một đồn Ðịa Phương Quân để cho vài Anh Em kỹ thuật  mở máy kiểm soát vì đèn báo có metal chip  trong lúc chơ đợi  thì tất cả Anh Em 219 tụ tập trên một chiếc , trời lúc đó mưa tầm tã { mưa lất phất thôi Anh Lập ơi } để nói chuyện thì không ngờ mấy chú Du Kích  dám mò tới gần bắn một tràng AK về chỗ hai chiếc H.34  tất cả mọi người khi nghe  tiếng súng thì đều nhẩy xuống đất nằm trong vòng vài giây thì trong đồn cũng bắn ra đáp lễ lúc Lập nhẩy xuống  thì Th/u Long  ( Quỳnh còn nhớ Long  không ) cũng nhẩy theo bên cạnh nhưng rên rỉ “ Tao trúng đạn rồi “ , tay thì che trên mông  nhìn qua thì  thấy một lỗ nhỏ có rướm chút máu thì tao cũng hoảng . nhưng sợ tụi nó tấn công nên ráng cặp vai Long  vứa khom lưng vừa chạy vào trong đồn . Khi mấy chú VC rút lui rồi  thì phải liên lạc  medivac  chở Long đi Quân Y Viện  ở Nha Trang . Lúc trở ra coi lại thì   lỗ đạn trên thân tàu chỉ cách đầu của Lập  đang ngồi , còn Long thì đứng ngay bên cạnh  khoảng chùng 15 cm. Vậy mà cũng chưa hết . sau khi check tàu xong không có gì thì lại tiếp tục  mò theo bờ biển để trở ra . Lúc đó thì vào chiều trời cũng bắt đầu tối , cả một vùng thì một bên là biển đông phía trong thì nước ngập mênh mông không thấy được một ánh đèn , lúc đầu thì  còn ù nhận ra bờ bãi , sau  một hồi thì mưa ào   ạt  nhìn xuống không còn phân biệt  đâu là bơ đâu  là biển nữa . Hai chiếc H.34 thì  chiếc thứ hai Tưởng lái  bám theo mà bay . Tất cả sinh mạng đều tùy thuộc  vào khả năng bay  của T/T Nghĩa , nổi tiếng là bay instrument  rất vững . Lúc bấy giờ  Quỳnh biết không  lần đầu tiên trong đời tao … khấn  trời đất  cho tai qua nạn khỏi . Ngồi thùng của chiếc  số  hai , nhìn góc độ của các giọt mưa  qua khung cửa  để mở  nhờ ánh đèn chớp màu xanh  bên mặt , lúc thì gần như ngang , lúc thì gần như thẳng  ngóng cổ nhìn  đèn chớp của chiếc 1  thì lúc cách thật xa , lúc sắp thật gần  thì biết là cả hai chiếc  đều bắt đầu bay lạng quạng , thân mình thì vừa  ứơt vừa lạnh  và …… Sợ mà không thể làm gì  được  chỉ biết ngồi chờ ….tới phiên mình mà thôi . Chịu đựng như vậy cả tiếng đồng hồ mới thấy được ánh đèn  vòng đai  của Căn Cứ Chu Lai . Mưa cũng bắt đầu tạnh . Ðáp được xuống Phi Trường  Ðà Nẵng T/T Nghĩa mặt rất trầm ngâm  than “ Ð.M  sao PÐ sui quá “ . Ngày hôm sau PР tổ chức một số Ðại Ðức  tới để làm lễ cúng  “ Cô Hồn “  và vong linh các Cố chiến hữu  ngay tại Phòng Hành Quân. )
             PHAN THÀNH  LẬP.
     Câu chuyện cúng tế này , không phải do Anh Nguyễn Văn Nghĩa chủ xướng,  Anh Nghĩa  là người  đạo công  giáo , Anh không tin vào cúng tế , theo  Tôi   có  lẽ  là các Anh  Steps khác thì đúng hơn .
          Năm  1971 có một thay đổi lớn, là Phi Ðoàn 219 di chuyển đơn vị , xuống  chỗ gần Cứu Hoả sát  Air America , Theo nhu cầu  Việt Nam hoá chiến tranh ,  các Phi Ðoàn trực thăng  của Quân Ðội Việt  Nam Công Hoà , phải thay đổi các loại Trực thăng cũ kỹ già nua CHOCTAW CH.34 của hãng Sikorsky , chuyển sang trực thăng loại SLICK   UH.1  của Hãng Bell chế tạo. Nhưng vì nhu cầu làm việc của Phi Ðoàn 219 , TT  CH.34 thích nghi với nhưng công  việc ï mà PÐ 219  đang đảm trách,   nên  mới  giữ lại cho đến cuối năm 1971 , PÐ mới thay đổi loại máy bay mới này , để lại trong lòng những chàng  KINGBEE những tiếc nuối khôn nguôi.
      Ðầu năm 1972   Tôi nhớ có một lần biết phái ra Huế , ở tại một căn cứ tạm của Lực Lượng đặc Biệt , nơi này từ cầu TRƯỜNG TIỀN đi xuống  rẽ trái là Khách Sạn Hương Giang,  đi thẳng  500 mét rẽ trái , căn cứ năm gần góc đường phía bên phải , trước kia la khu nội trú Sinh viên , sau trở thành doanh trại Quân cảnh Tư Pháp , rồi  nhường  lại cho LLÐB ở tạm , trong thời gian chờ giải thể . Chúng tôi có Bốn chiếc , hai Phi Hành Ðoàn thay phiên nhau , hôm nay đi ngày mai nghỉ , chỉ có một phi vụ mà xuốt 5 -  6 ngày chưa hoàn thành , Nhiệm vụ thả hai BK  mặc thường phục , không trang bị vũ khí , họ nhẩy xuống Cam Lộ , tất cả PHÐ cũng đều phải mặc thường phục màu sậm , để lại địa chỉ cấp báo , và cứ đến chiều tối mới xuất phát , Tôi bay chung với Anh Tr/u  Hiệp  và Th/u nguyễn văn  Tiều , cứ đến  chiều  là bay lên Tây Lộc Standing by,  cho đến  sau  19 giờ là cất cánh , Th/t Tống Phước Hảo và một Tr/T Hoa kỳ đến bắt tay trước khi khởi hành , bay một đoạn , máy bay hỏng vô tuyến phải quay về , ngày hôm sau  hai chiếc khác  , ban ngày Kỹ thuật sửa chữa  tối là làm việc , không hiểu sao cứ chiều Tối,  Máy bay không hỏng cái này,  cũng hòng cái  khác , càng kéo dài nhiều ngày càng mệt , bản thân Tôi cũng thấy mệt mỏi, ban ngày thì nóng , cơm thì khô , thật khó nuốt , lúc nào cũng thấy như không muốn ăn cái gì cả, cứ như no hơi , và một buổi tối tôi năm cạnh Tr/u  Hiệp tôi nghe Anh thở dài , không biết là anh mơ hay tỉnh,  Anh nói “ Thôi thì Cố Ðại Uùy cũng phải ráng , cứ như thế này thì không thể nào chịu nổi ròi “ .
     Qua ngày hôm sau , Tr/u  Hiệp quyết định làm cho xong , dù máy bay có hư hỏng cũng phải cố gắng , đúng 19 giờ 30 chúng Tôi cất cánh , Anh chấm tọa độ và định thời gian từ Tây lộc đến LZ  thời gian bay bao lâu , Anh tắt tất cả Rotortinglight ,  lấy cấp trực chỉ bay thẳng đến LZ , Ðến nơi , Anh yêu cầu chiếc thứ nhì bay lên cao , Anh Descends xuống  , thấy đất  mờ mờ Anh lập tức bật Landinglight  ,  đáp ngay xuống , đây là một nơi rất quen, nó là  một nghĩa trang , ở dưới địch quân đặt sẵn súng cối , đại bác  phòng không rất nhiều , bất ngờ địch quân chạy tán loạn , hai BK quân  lao xuông  chạy mất dạng , Tr/u Hiệp cất cánh ,tắt hết đèn , bay low leval một đoạn rồi mới mông  tê lên cao , khi về đến nhà , Anh Hảo và trưởng trại ra ôm chúng tôi mừng rỡ, mission đã được hoàn thành.Lần này Tôi được một huy chương Phi Dũng bội Tinh  cánh chim đồng  theo QÐ số  001/SÐ I KQ ngày 23 tháng 02 năm 1972.Và cũng  vào ngày 01 tháng 01 năm 1972 Tôi được lên TRUNG SĨ NHẤT  theo QÐ số 02420/TTM/KQ/NV/ TQT/TTHC/TT  ngày 08 tháng 02 năm 1972.

No comments:

Post a Comment